Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 577

Rất nhiều tu hành giả trên đảo lộ vẻ chờ mong. Ai chẳng muốn được tận mắt nhìn thấy Bồng Lai Thiên Thư?
Không bao lâu sau, đệ tử Bồng Lai Môn cầm Thiên Thư trong tay, phi hành lướt tới rồi dừng lại trước mặt Hoàng phu nhân, quỳ một gối xuống trình lên: “Phu nhân.”
Hoàng phu nhân nói: “Nếu Bồng Lai đảo bị huỷ thì Thiên Thư cũng huỷ.”
Nàng nhấc tay truyền nguyên khí vào vỏ ngoài Thiên Thư. Đường vân đặc thù trên vỏ ngoài sáng lên.
“Động thủ!”
Trên bốn hòn đảo nhỏ bao bọc Huyền Không đảo đột nhiên vang lên tiếng còi, lập tức có ba đạo thân ảnh nhào về phía Hoàng phu nhân.
Ai quan tâm Bồng Lai Môn của ngươi?
Ai thèm cứu Bồng Lai Môn?
Hoàng phu nhân thầm hô một tiếng, quả nhiên! Bàn tay nhanh chóng đặt Thiên Thư vào hộp gấm khoá lại!
Mũi chân điểm nhẹ, Hoàng phu nhân lăng không bay lên, một cây dù sau lưng nàng bay tới.
Phanh phanh phanh!
Ba người kia lập tức bị đánh bay ngược ra sau, miệng phun máu tươi.
Những cây dù còn lại lăng không lơ lửng vây xung quanh nàng.
Hoàng phu nhân quả quyết ra lệnh: “Khai trận!”
Bốn hòn đảo xung quanh toả sáng, lấy Huyền Không đảo làm trung tâm hợp thành một trận pháp đặc thù giăng kín không trung.
Tầng bình chướng khổng lồ trông như lồng giam bao phủ tất cả mọi người.
Đám tu hành giả muốn động thủ ngẩng đầu nhìn lên tấm lưới trên đầu. Có kẻ cười điên cuồng.
“Có tác dụng gì đâu? Một khi Huyền Không đảo rơi xuống thì những trận pháp này cũng không còn ý nghĩa.”
Thậm chí còn có kẻ khom người nói với Lục Châu: “Lão tiền bối, Hoàng phu nhân giao cho ngài, những đệ tử khác giao cho chúng ta… Thiên Thư thuộc về ngài, thấy thế nào?”
Hoàng phu nhân lăng không quan sát, trên bốn hòn đảo xung quanh đã phát sinh chiến đấu.
Nàng xoay người nhìn về phía Mã Khánh. “Mã Khánh! Phu quân ta mời ngươi đến trợ giúp, chẳng lẽ ngươi cũng muốn nhân lúc cháy nhà mà hôi của?”
Mã Khánh trầm giọng nói: “Dừng tay cho ta! Các đệ tử Thanh Vân Kiếm Phái nghe lệnh!”
“Có đệ tử!”
“Bảo vệ Bồng Lai Môn!”
Hơn trăm kiếm tu Thanh Vân Kiếm Phái đồng loạt lăng không bay lên. Kiếm lao ra khỏi vỏ rồi đánh về phía đám người gây rối.
Hoàng phu nhân thấy thế, khom người nói: “Đại ân của Thanh Vân Kiếm Phái, Bồng Lai Môn ghi khắc không quên!”
“Hoàng phu nhân, bây giờ không phải lúc nói mấy chuyện này.”
Nguy cơ của Bồng Lai đảo còn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng. Không chỉ có Huyền Không đảo sắp chìm mà còn một đám lang sói đang chực chờ nhào tới cắn xé.
Mã Khánh lăng không hô to: “Kẻ nào dám động vào Bồng Lai Môn chính là tử địch của Thanh Vân Kiếm Phái chúng ta!”
Sóng âm nhộn nhạo truyền đi khắp năm hòn đảo.
Các đệ tử Bồng Lai Môn trên bốn hòn đảo nhỏ đều vô cùng sợ hãi. Nếu đảo lại chìm xuống thì bọn họ đều phải chết.
“Mã Khánh, ngươi bớt có giả nhân giả nghĩa. Muốn ăn mảnh một mình? Nghĩ thật hay !”
“Ta sẽ chống mắt nhìn xem các ngươi chống cự được bao lâu!”
Đám tu hành giả ngoại lai đồng loạt rút đao kiếm chỉ về phía các đệ tử Bồng Lai Môn và Thanh Vân Kiếm Phái.
“Lão tiền bối, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, bảo vật trong Bồng Lai đảo đều thuộc về chúng ta.” Hai tên tu hành giả đi đến trước mặt Lục Châu hối thúc.
Mã Khánh lo lắng nhìn về phía Lục Châu.
Hắn không quan tâm lập trường của người khác, hắn chỉ lo lắng vị Cơ lão tiền bối từ đầu đến cuối đều luôn hành sự khiêm tốn này. Lập trường của Cơ lão tiền bối sẽ quyết định tồn vong của Bồng Lai Môn!
Lục Châu nhíu mày nhìn về phía đám người ngoại lai, vuốt râu nói: “Lão phu có nói muốn thông đồng làm bậy cùng các ngươi à?”
Đám người giật mình.
“Lão tiền bối, chẳng lẽ ngài không muốn có được Bồng Lai Thiên Thư?”
Vừa dứt lời.
ẦM!
Huyền Không đảo lại rơi xuống mười mét!
Tầng bình chướng trên đảo đã trở nên vô cùng vặn vẹo. Rốt cuộc không chống đỡ được nữa, bình chướng nổ tung hoá thành từng mảnh nhỏ. Năng lượng như sao trên trời tán ra tứ phía.
Hoàng phu nhân biến sắc: “Nguy rồi!”
Lục Châu quay đầu dặn dò Tiểu Diên Nhi: “Diên Nhi, bảo vệ Hải Loa cẩn thận.”
“Vâng! Sư phụ cứ yên tâm!”
Hải Loa có Vân Thường Vũ Y, lại được Tiểu Diên Nhi bảo vệ, trừ phi có đại tu hành giả xuất hiện, nếu không chẳng ai có thể thương tổn đến các nàng.
Trong khoảnh khắc trận pháp bình chướng vỡ vụn, trong vùng hải vực xung quanh Bồng Lai đảo đột nhiên xuất hiện rất nhiều tu hành giả lướt sóng phóng tới.
Từ trên cao nhìn xuống trông đông đúc và ồ ạt như một đàn kiến.
Hoàng phu nhân phóng lên cao quan sát, lúc này nàng mới phát hiện số lượng tu hành giả ngoại lai trên đảo chỉ là một phần rất nhỏ… Bình chướng vừa vỡ, các tu hành giả tiềm phục trong bốn hòn đảo xung quanh lập tức xuất hiện.
Từ bốn phương tám hướng xuất hiện không dưới mấy trăm người.
“Đệ tử Bồng Lai Môn nghe lệnh, cùng chung tay ngăn địch!”
“Vâng!”
Vô số cây dù bay lên thiên không rồi lao ra bốn phương tám hướng, bắt đầu chiến đấu.
Hoàng phu nhân nhìn về phía Huyền Không đảo, than nhẹ một tiếng: “Phu quân… ta chỉ có thể làm được đến thế!”
Huyền Không đảo vốn là một hòn đảo lơ lửng cách mặt nước biển hơn trăm mét, nay chỉ còn cách có hai mươi mét.
Trên đảo vang lên tiếng cười cuồng tiếu.
“Hoàng phu nhân, đừng oán trách người khác. Trên đời này làm gì có bằng hữu chân chính! Các huynh đệ, động thủ!”
Bồng Lai đảo luôn ngăn cách với ngoại giới, không qua lại với các tông môn khác. Nào có bằng hữu nào có thể đến trợ giúp bọn họ? Cho dù có thì cũng không ai dám chắc chắn vị “bằng hữu” này không đâm cho bọn họ một dao sau lưng.
Mã Khánh khom người nói với Lục Châu: “Cơ lão tiền bối… xin ngài xuất thủ!”
Mã Khánh biết lúc này chỉ còn mỗi Lục Châu có thể ngăn cơn sóng dữ. Cho dù là Hoàng Thời Tiết có ở đây cũng không tài nào thay đổi chiến cuộc.
Trên bốn hòn đảo nhỏ truyền đến tiếng đánh nhau vang trời.
Đã bắt đầu xuất hiện thương vong.
Nhiều tu hành giả tu vi thấp bị đánh rơi xuống biển, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt biển.
Lục Châu đứng bên cạnh Hải Loa và Tiểu Diên Nhi.
Không có Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, chỉ dựa vào thẻ đạo cụ và thần thông Thiên thư thì Lục Châu không có khả năng xử lý quá nhiều bầy lang sói như thế.
Hơn nữa… đám người này đều đã đỏ mắt, mất hết lý trí.
Trừ phi đám người này vừa vặn tụ tập cùng một chỗ để Lục Châu tung ra một chiêu thần thông Thiên thư tiễn cả đám lên đường… Nhưng điều này rất không thực tế.
ẦM!
Huyền Không đảo lại rơi xuống mười mét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận