Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 451

Hắn trấn thủ biên cương nhiều năm nhưng chưa từng thấy sự kiện nào buồn cười như ngày hôm nay.
Mọi người đưa mắt nhìn sang Lưu Bỉnh, hầu như đều có thể lý giải được tâm tình hắn lúc này.
Một đời hoàng tử quanh năm trấn giữ biên cương, bảo vệ bách tính, được muôn dân trăm họ kính trọng. Hắn đã ngăn cản biết bao dị tộc mưu đồ xâm lấn Đại Viêm, chịu không biết bao nhiêu cực khổ.
Theo lý mà nói, người phụ hoàng tín nhiệm nhất và coi trọng nhất hẳn phải là hắn mới đúng. Thế mà… phụ hoàng lại phái bốn tên tướng quân đến khống chế và giám thị nhất cử nhất động của hắn.
Sao hắn có thể không buồn cười cho được?
“Điện hạ!”
Hai tên thuộc hạ ngăn Lưu Bỉnh lại.
Bốn tên tướng quân nhìn về phía Lưu Bỉnh. “Chúng ta không còn lựa chọn nào khác.” Một người nói.
“Đây là mưu kế của Vĩnh Thanh?” Lục Châu hỏi.
“Thân mang sứ mệnh, cho dù có phải chết cũng muốn thử một lần.”
Người từng có kinh nghiệm chinh chiến sa trường đương nhiên không giống với các tu hành giả bình thường khác. Một khi đã nhận định chuyện gì, bọn hắn sẽ không dễ dàng thay đổi. Không đạt được mục đích thề không bỏ qua.
“Hạng Liệt còn không chịu được một chiêu. Các ngươi mà cũng xứng giao thủ với bản toạ?” Lục Châu thản nhiên nói.
Sắc mặt bốn người đều rất khó coi, đưa mắt nhìn nhau.
Đúng lúc này, hai tay Tư Vô Nhai hợp lại, đôi cánh khổng tước trên lưng tản mát, hai cánh Khổng Tước Linh một lần nữa hợp lại làm một, quay về nằm gọn trong lòng bàn tay Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai đạp không bay lên, lơ lửng giữa không trung: “Muốn chết thì để ta thành toàn cho các ngươi.”
Bốn người lại nhìn sang phía Tư Vô Nhai… hy vọng chiến thắng đã trở nên cực kỳ xa vời. Tư Vô Nhai lợi hại hơn trong tưởng tượng của bọn hắn nhiều.
Rõ ràng chỉ là lục diệp lại có thể đánh bị thương Hạng Liệt.
Hiện tại tứ đại hộ pháp đã bị thương không nhẹ, không thể tiếp tục tham gia chiến đấu, trừ phi là liều chết một phen, nhưng như thế thì rất không có lời.
Chỉ còn Tư Vô Nhai có thể chiến một trận.
Bốn tên tướng quân hiểu rất rõ ràng, ngạnh chiến thì bọn hắn chỉ có một con đường chết.
Đáng tiếc bọn hắn đã chẳng còn đường lui.
Tại một khắc khi bọn hắn ra tay đánh lén Lục Châu thì đã không quay đầu lại được nữa.
“Lão tử không tin không thể xoay chuyển cục diện.”
Bọn hắn đã tận mắt thấy Lục Châu liên tục sử dụng đại thần thông kinh người, một lão già sắp đến đại nạn thọ mệnh sao còn nhiều nguyên khí như thế được!
Tiếng hét phát ra từ trong cuống họng cực kỳ bén nhọn, tràn ngập không cam lòng và không muốn tin tưởng. Dù không còn hy vọng bọn hắn cũng phải thử một lần.
Thấy vậy Lục Châu không khỏi lắc đầu.
Vĩnh Thanh ơi là Vĩnh Thanh, rốt cuộc ngươi đã dùng thủ đoạn gì mà khiến bọn hắn cam tâm tình nguyện vì ngươi mà chết?
Đây là tinh thần tử sĩ chân chính, là ý chí quyết tâm thấy chết không sờn, kiên định mà chấp nhất… Đáng tiếc lại dùng sai chỗ.
Ông!
Một đạo pháp thân lục diệp xuất hiện giữa không trung, công kích về phía Lục Châu.
Bọn hắn đã thụ thương, hiện tại chỉ còn cách toàn lực ứng phó mới có cơ hội xoay chuyển cục diện.
Tiếng cười của Lưu Bỉnh đột nhiên im bặt, hắn nghiêm mặt nói: “Ta không muốn đối địch với Ma Thiên Các. Bắt lấy bọn hắn!”
Lưu Bỉnh chỉ tay về phía bốn tên tướng quân.
Có lẽ do tâm lý bị đả kích khiến hắn đưa ra một quyết định không ai có thể hiểu nổi.
Hai vị tướng quân sửng sốt, bất đắc dĩ lắc đầu rồi trầm giọng nói: “Vâng!”
Lưu Bỉnh hiện tại chỉ còn lại hai thuộc hạ tâm phúc là bọn họ. Tuân theo mệnh lệnh của hắn, hai người phóng nhanh về phía bốn tên tướng quân kia.
Cùng lúc đó, Tư Vô Nhai ném Khổng Tước Linh lên không, Khổng Tước Linh cấp tốc xoay tròn, bắn ra từng đạo cương châm.
Bốn tên tướng quân lập tức bộc phát ra vô số chưởng ấn và cương khí, càn quét khắp bầu trời.
“Moá… lui lại!” Sắc mặt Hoa Trọng Dương trở nên nghiêm trọng.
“Sao thế?” Bạch Ngọc Thanh che ngực hỏi.
“Bọn hắn sử dụng ma nguyên bí dược!”
Nghe được bốn chữ ma nguyên bí dược, mấy vị hộ pháp đều biến sắc. Tứ đại hộ pháp nhanh chóng ra lệnh cho đám đệ tử U Minh Giáo lùi về sau!
Trên bầu trời Lương Châu Thành, nguyên khí rung động kịch liệt.
Hiệu quả của ma nguyên bí dược là tiêu hao tiềm lực bản thân, cưỡng ép thu nạp thiên địa nguyên khí, cứ như vậy sẽ khiến toàn bộ khu vực này trống rỗng, từ đó hình thành nên cơn lốc nguyên khí.
Chỉ có cường giả đủ mạnh mới có thể kháng trụ được cơn lốc này.
Lúc trước, Diệp Thiên Tâm cũng từng ngộ nhận sư phụ sử dụng ma nguyên bí dược để duy trì trạng thái đỉnh phong.
Bốn tên tướng quân trước mắt đều có ma nguyên bí dược trong tay, điều này sao có thể không khiến mọi người kinh ngạc?
Luật pháp Đại Viêm nghiêm cấm sử dụng ma nguyên bí dược, mà nay bốn tên tử sĩ dưới trướng hoàng đế Vĩnh Thanh lại sử dụng thứ này, điều này có nghĩa là gì?
Mọi người cũng chẳng còn tâm tư đâu mà nghĩ tới ngọn nguồn ma nguyên bí dược, toàn bộ đều lui tít ra xa.
Nguyên khí trên bầu trời khuấy động, tứ đại hộ pháp tuy bị trọng thương nhưng vẫn có khả năng ngăn cản cơn lốc nguyên khí.
Tiểu Diên Nhi cũng kinh ngạc nhìn lên bầu trời. “Sư phụ?”
Thẩm Lương Thọ sau lưng nàng lại từ tốn nhích lại gần… Hiện tại tu vi hắn đã bị phế, chỉ có thể dựa vào nha đầu này. Trong mắt Thẩm Lương Thọ lộ ra vẻ khẩn cầu, bà cô ơi, mau đại triển thần uy đi nào!
Trên bầu trời, Lục Châu thấy bốn tên tướng quân bộc phát nguyên khí trong đan điền thì không khỏi kinh ngạc.
Lục Châu thật ra chỉ mới có tu vi Thần Đình cảnh đỉnh phong, muốn ngạnh kháng cơn lốc nguyên khí cũng được, nhưng nếu bị bốn tên tướng quân tấn công thì Lục Châu chỉ còn cách sử dụng thẻ đạo cụ.
Phanh phanh phanh!
Tư Vô Nhai giao đấu với hai tên tướng quân, Khổng Tước Linh trên không phụ trợ công kích của hắn. Có vũ khí thiên giai, một mình Tư Vô Nhai vẫn có thể đánh lại hai tên lục diệp đã bị thương.
Hai thuộc hạ của Lưu Bỉnh cũng lao tới vây công một người.
Một tên tướng quân còn lại bộc phát cương khí màu vàng kim, đột nhiên nhảy vút lên cao rồi cấp tốc lao xuống, công kích về phía Lục Châu.
Lục Châu nhấc tay, Vị Danh Kiếm xuất hiện biến thành hình dạng một lá chắn được cương khí bao bọc.
Oanh!
Cương khí bộc phát va chạm với lá chắn. Tên tướng quân lạnh lùng nói: “Ngài yếu đi rồi!”
Hắn có thể cảm giác được vị lão nhân trước mắt trở nên cực kỳ nhỏ yếu, tựa như một con kiến bò trên mặt đất, hắn chỉ cần dùng một quyền cũng có thể đập chết.
“Ngài đã cạn kiệt nguyên khí!”
Ông!
Hắn bộc phát ra pháp thân!
Trong nháy mắt khi hắn gọi ra pháp thân, dưới chân Lục Châu lại xuất hiện lam liên, trên thân toả ra lam quang nhàn nhạt.
Bàn tay khẽ lật, lá chắn lại biến thành Vị Danh Kiếm!
Phù văn màu đen trên Vị Danh Kiếm chằng chịt xuất hiện, chém ra một nhát!
Ầm!
“A !”
Pháp thân của tên tướng quân bị chém ra làm đôi.
Vẻ mặt Lục Châu vẫn thong dong, bàn tay toát ra lam quang trảo về phía trước như diều hâu bắt gà con, bóp chặt lấy yết hầu tên tướng quân!
Pháp thân của hắn bị bàn tay già nua một trảo bóp nát!
“Cầm Nã Thủ Ấn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận