Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1965: Gặp vi sư còn không quỳ xuống?

“Được rồi.” Tiểu Diên Nhi gật đầu.
Khổng Quân Hoa nói: “Chỉ có điện chủ mới có tư cách tiến vào bên trong Thiên Khải Chi Trụ để cảm ngộ thiên địa lực lượng, hoàn thành thuế biến.”
Ô Hành cười nói: “Cho nên Hải Loa cô nương còn chờ gì nữa? Đây chính là cơ hội tốt vô cùng. Một khi gia nhập Chiên Mông điện, từ nay về sau Chiên Mông sẽ là minh hữu của Thượng Chương, chúng ta là châu chấu cột trên cùng sợi dây thừng.”
Hải Loa không tỏ thái độ, nàng chỉ quan sát Khổng Quân Hoa và Thượng Chương Đại Đế, sau đó nhún người nói: “Vẫn là để Đại Đế làm chủ đi.”
Thượng Chương Đại Đế không lập tức đáp ứng Ô Hành mà hỏi: “Ngươi có thể đảm bảo nàng được an toàn không?”
“Đương nhiên.” Ô Hành vỗ ngực đáp, “Nếu Hải Loa cô nương gia nhập Chiên Mông, chúng ta cung phụng nàng còn không kịp đây. Có ngài là chỗ dựa, ai dám động đến đầu ngón tay của nàng? Thánh Điện và cửu điện đều đang nhìn nha.”
Thượng Chương Đại Đế gật đầu, thở dài nói: “Hải Loa, với thiên phú của ngươi mà ở lại Thượng Chương điện làm đạo thánh bình thường thì thiệt thòi cho ngươi lắm.”
Lời này của hắn đã mang ý nghĩa rõ ràng.
Biểu tình của Hải Loa cực kỳ bình tĩnh, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Ta hiểu.”
Tiểu Diên Nhi ngăn trước người Hải Loa, nói lớn: “Không được! Ta và Hải Loa không thể tách ra!”
Khổng Quân Hoa bất đắc dĩ nói: “Diên Nhi, chuyện này không thể oán Đại Đế được. Cả Thái Hư này đều chú ý tới các ngươi, chúng ta không còn cách nào khác.”
Lời này là sự thật.
Thấy Tiểu Diên Nhi còn muốn phản bác, Hải Loa kéo ống tay áo nàng lại. Tiểu Diên Nhi bỗng nói:
“Vậy ta đi cùng nàng!”
“Ngươi ở lại Thượng Chương, về sau ngươi chính là điện thủ Thượng Chương điện.” Khổng Quân Hoa nói.
Hải Loa nắm tay Tiểu Diên Nhi: “Ta không sao, tỷ yên tâm đi.”
“Nhưng mà… nhưng mà ta không muốn cách xa muội.” Tiểu Diên Nhi buồn bã đáp.
Từ khi tiến vào Thái Hư, hai nàng đều là chỗ dựa tinh thần của nhau.
Thượng Chương đành đứng dậy nói: “Hôm nay lên đường luôn đi.”
Ô Hành mừng rỡ khom người: “Đa tạ Đại Đế bệ hạ!”
“Nếu nàng có sự tình gì, bản đế tìm ngươi tính sổ.”
“Ngài yên tâm, dù cho Chiên Mông điện không xong thì tổ tiên chúng ta cũng nhất định sẽ bảo vệ nàng bình an.” Ô Hành nói.
“Tổ tiên ngươi bế quan lâu như vậy còn có thời gian quản mấy chuyện này?” Thượng Chương Đại Đế nghi hoặc hỏi.
Tổ tiên Ô Hành chính là tồn tại từ thời kỳ thượng cổ, là kẻ sống lâu nhất ở Thái Hư, được gọi là Đại Vu Thần. Nghe nói trước khi bế quan hắn là tiểu Chí Tôn, chỉ thiếu chút nữa đã tấn thăng đế quân.
“Được Đại Đế nhớ thương, tổ tiên ta đã xuất quan rồi.” Ô Hành mỉm cười đáp, “Mấy ngày nữa lão nhân gia người sẽ tới bái phỏng ngài.”
“Vậy thì tốt rồi.”
“Chúng ta không quấy rầy mọi người nữa. Hải Loa cô nương, mời.” Ô Hành nghiêng người ra hiệu.
Ngay khi Ô Hành vừa định rời đi, một tu hành giả bỗng chạy vào đại điện, khom người bẩm báo: “Đại Đế bệ hạ, Huyền Dặc đế quân đến.”
“Huyền Dặc đế quân? Hắn đến đây làm gì?” Thượng Chương Đại Đế nghi hoặc nói.
“Hắn nói muốn bái phỏng hai vị cô nương.”
Ô Hành thầm nghĩ, lại thêm một người tới cạnh tranh, suy cho cùng đều là vì người nắm giữ hạt giống Thái Hư quá thơm, thế là vội vàng nói: “Đại Đế bệ hạ, tổ tiên dặn ta đi nhanh về nhanh, ta không trì hoãn ở đây nữa.”
Hắn đi tới bên cạnh Hải Loa, làm tư thế mời. Hải Loa khẽ sửng sốt, không biết có nên đi hay không. Nàng quay đầu nhìn về phía Thượng Chương.
Thượng Chương Đại Đế trầm mặc không nói.
Khổng Quân Hoa bèn lên tiếng: “Nghe nói Trương điện thủ của Huyền Dặc điện đã thua trận ở Nam Ly Sơn. Hiện tại người đến khiêu chiến Trương Hợp không ít, thế mà Huyền Dặc đế quân còn có thời gian đến chỗ chúng ta?”
Thượng Chương Đại Đế vung tay áo nói: “Chuyển cáo cho hắn hôm nay bản đế không khoẻ, ngày khác gặp lại.”
Nghe vậy hai mắt Ô Hành sáng rỡ, trong bụng vui vẻ như nở hoa.
Hải Loa lộ vẻ thất vọng.
Ô Hành bèn nhắc nhở: “Diên Nhi cô nương, xin nhường đường.”
Đúng lúc này, giọng Huyền Dặc đế quân từ bên ngoài truyền tới: “Thượng Chương Đại Đế, ngươi đúng là kiêu ngạo quá nhỉ, bản đế quân tự mình đến thăm ngươi mà ngươi còn không muốn gặp?”
Bên ngoài xuất hiện lực lượng ba động. Mấy tu hành giả Thượng Chương điện không dám dùng lực ngăn cản Huyền Dặc đế quân.
Thượng Chương Đại Đế ngồi xuống nói: “Để hắn vào đi.”
Vù vù.
Hai đạo thân ảnh bay vào trong đại điện, một người mặc trường bào, một người mặc hoa phục, sắc mặt đạm nhiên.
Đám người quay đầu nhìn lại.
Khi Tiểu Diên Nhi và Hải Loa nhìn thấy người mặc trường bào, trong lòng các nàng suýt chút nữa đã quên mất kế hoạch, hốt hoảng kinh hô: “A… sư…”
Tiểu Diên Nhi giơ hai tay lên bụm chặt miệng mình, vành mắt đỏ ửng. Hải Loa cũng không khá hơn là bao, sững sờ đứng như trời trồng.
“Sao thế?” Khổng Quân Hoa hỏi.
Lục Châu quét mắt nhìn toàn trường, đạm mạc nói: “Xem ra lão phu đến đúng lúc rồi.”
“Vị này là?” Khổng Quân Hoa lễ phép hỏi.
Huyền Dặc đế quân giới thiệu: “Vị này là bằng hữu của bản đế quân, hôm nay hắn đến Thượng Chương để thăm cố nhân.”
“Cố nhân?”
Huyền Dặc đế quân vốn định nói là Tiểu Diên Nhi và Hải Loa nhưng Lục Châu đã nâng tay lên ngắt lời hắn, trầm giọng nói:
“Gặp vi sư còn không quỳ xuống?”
Trực tiếp ngả bài.
Sở dĩ Lục Châu lựa chọn ngả bài với hai nha đầu là vì các nàng tuổi nhỏ, cần được chăm sóc chiếu cố. Dù là kinh nghiệm sống hay lịch duyệt đều kém xa đám sư huynh sư tỷ quanh năm sống trên lưỡi đao.
Phịch!
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa không nói hai lời, lập tức quỳ xuống đồng thanh nức nở:
“Đồ nhi bái kiến sư phụ!”
Đám người xôn xao. Thượng Chương Đại Đế, Ô Hành và Khổng Quân Hoa đều nghi hoặc nhìn Lục Châu, đánh giá vị sư phụ đột nhiên xuất hiện này.
“Ngươi chính là sư phụ của hai nha đầu?” Thượng Chương Đại Đế hỏi.
Lục Châu ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn Thượng Chương. Lục Châu biết cả mười vị điện chủ thập điện, nắm rõ tính tình của bọn hắn trong lòng bàn tay.
Chỉ là… Ma Thần năm đó đã không còn.
Lục Châu không để ý tới hắn mà thản nhiên nói: “Đứng lên đi.”
Thấy hai nha đầu vui tới phát khóc, Lục Châu liền biết lời của lão tứ trước đó rõ ràng là nói bậy nói bạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận