Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 515

Vân Thiên La ngồi trên xe lăn trông như lúc nào cũng có thể tắt thở. Hắn cố gắng ngẩng đầu, ánh mắt uể oải nhìn Lục Châu, gương mặt già nua cố nở một nụ cười:
“Lão phu biết… Cơ huynh nhất định sẽ tới.”
Lục Châu chắp tay đi về phía Vân Thiên La. Đám người xung quanh lập tức nhường đường. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lục Châu khẽ nói:
“Đại nạn của ngươi đã tới, vẫn còn chống đỡ được sao?”
Lục Châu cảm giác được Vân Thiên La chỉ còn một hơi thở.
Lời này vừa nói ra, Nam Cung Vệ, Phong Nhất Chỉ và đám đệ tử tam tông đều xôn xao một mảnh.
Vân Thiên La lại chẳng để ý chút nào. “Cơ huynh nhìn ra rồi à… khụ khụ…”
Sau khi ho một trận kịch liệt, Vân Thiên La tiếp tục nói: “Trong lòng lão phu còn có tiếc nuối nên… chưa đi được.”
Lục Châu lắc đầu. “Cố chấp.”
“Cứ cho là lão phu cố chấp đi…” Vân Thiên La gật gù.
“Ngươi vốn còn có thể sống thêm mười năm… Ai đã đánh ngươi một chưởng?” Lục Châu hỏi.
Một viên sỏi dấy lên ngàn cơn sóng. Nam Cung Vệ và Phong Nhất Chỉ kinh ngạc ngẩng đầu, hai người đồng thời quỳ xuống.
“Tổ sư gia, là kẻ nào? Kẻ nào to gan dám tổn thương người! Ta nhất định phải chém hắn thành trăm mảnh!”
Vân Thiên La phất tay nói: “Không cần.”
Hai người nghi hoặc không hiểu.
Vân Thiên La khẽ thở dài. “Vân Vô Cực đã có kết cục xứng đáng với hắn.”
“Là Vân Vô Cực?”
“Tên khốn kiếp khi sư diệt tổ, vậy mà ẩn tàng sâu như thế! Người đâu !”
“Có thuộc hạ.”
“Đi tìm thi thể Vân Vô Cực, phơi thây ba ngày rồi chém thành trăm mảnh!” Nam Cung Vệ hạ lệnh.
“Vâng!”
Mấy vị trưởng lão ngự không bay lên lao ra khỏi thánh địa.
Nghe vậy, các đệ tử trong lòng đều run rẩy. Tông thủ Thiên Tông một khi độc ác thật chẳng kém ai!
Còn đám đệ tử Vân Tông ai nấy đều khổ sở và thấp thỏm, tông chủ Vân Tông chết đi, mâu thuẫn giữa tam tông cũng hoàn toàn bị kích phát.
“Người không có phận sự thì giải tán đi.” Vân Thiên La thản nhiên nói.
Nam Cung Vệ vội vàng hạ lệnh: “Mau cút hết đi!”
Các đệ tử tam tông vội vàng tản đi hết, chỉ còn lại đám trưởng lão và các đệ tử hạch tâm ở lại thánh địa.
Lục Châu vuốt râu nói: “Ngươi có biết vì sao bản toạ đến đây không?”
Vân Thiên La nói: “Ồ… Lão phu cứ ngỡ Cơ huynh đến thăm ta lần cuối. Xem ra là lão phu tự mình đa tình…”
“Cũng không hẳn vậy. Ngươi còn chuyện gì tiếc nuối?” Lục Châu hỏi.
Tuy nói việc tấn thăng cửu diệp chẳng liên quan gì đến Vân Thiên La nhưng Lục Châu không tiện giải thích.
Vân Thiên La thở dài một tiếng trầm thấp. “Lão phu nghiên cứu cửu diệp đã nhiều năm, vẫn luôn muốn xông phá cánh cửa kia. Đáng tiếc là lần nào cũng thất bại, cuối cùng rơi vào kết cục như ngày hôm nay, cũng là gieo gió gặt bão… Trăm năm qua, lão phu chỉ có làm đúng một việc.”
Ngữ khí hắn lại trầm xuống. “Đó chính là giao vật trong bàn cờ cho Cơ huynh.”
Ngoài mặt Lục Châu vẫn bình thản nhưng trong lòng lại đang chửi ầm lên.
Lão già này, quá mức nha! Thật sự cho rằng lão phu đột phá lên cửu diệp có liên quan đến cái bàn cờ nát của ngươi sao?
“Cả đời này lão phu chỉ muốn nhìn trộm xem thế giới cửu diệp là như thế nào, đây cũng là tiếc nuối lớn nhất đời lão phu. Nếu Cơ huynh có thể thoả mãn tâm nguyện này, dù chết lão phu cũng khắc ghi ân đức của huynh. Nếu không… lão phu chết không nhắm mắt.”
Lời này nghe cứ như đang doạ người ta.
Lúc này, Tả Ngọc Thư chợt lên tiếng:
“Vân Thiên La, nhiều năm không gặp, không ngờ huynh lại trở nên già mồm như thế?”
Vân Thiên La giật mình quay đầu nhìn về phía Tả Ngọc Thư. “Ngươi là…”
“Lão thân là Tả Ngọc Thư.”
Vân Thiên La nghe vậy, đôi mắt già mở to, trong đầu lại hiện lên ký ức của năm trăm năm trước về một mỹ nhân tuyệt thế, dáng người yểu điệu, da trắng nõn nà, má lúm đồng tiền động lòng người… trong lúc nhất thời hắn kinh ngạc hô lên: “Tả cô nương?! Thì ra chính là nàng.”
Oẹ.
Minh Thế Nhân vội vàng quay đầu sang một bên làm tư thế nôn khan.
Tả Ngọc Thư nhíu mày nói: “Huynh vẫn nên đổi xưng hô đi, lão thân nghe câu này của huynh e là cả đêm ngủ không yên giấc.”
Vân Thiên La lộ vẻ xấu hổ.
Năm xưa Tả Ngọc Thư là đối tượng theo đuổi của rất nhiều thanh niên tài tuấn. Chỉ tiếc Tả Ngọc Thư tính tình cương liệt chẳng khác gì nam nhân, một lòng chỉ muốn truy cầu Nho đạo, không hề để ý đến tư tình nhi nữ một chút nào.
Năm trăm năm trôi qua, thương hải tang điền, mỹ nhân tuyệt thế cũng chỉ còn lại trong ký ức.
“Ngươi muốn bản toạ làm gì cho ngươi?” Lục Châu hỏi.
“Lão phu yêu cầu không cao, chỉ muốn được trông thấy phong thái của cửu diệp một lần.” Vân Thiên La đáp.
Lời vừa nói ra, những người khác cũng biểu lộ vẻ mong đợi, kể cả Tả Ngọc Thư. Bà ta càng muốn được trông thấy pháp thân cửu diệp hơn bất cứ ai.
Minh Thế Nhân, Lãnh La, Hoa Vô Đạo và Tiểu Diên Nhi cũng rất muốn xem lại pháp thân cửu diệp.
Trong lòng Lục Châu khẽ động. Còn may lão phu có Thẻ Nguỵ Trang, nếu không thì lão già nhà ngươi nhất định phải chết không nhắm mắt rồi.
Lục Châu đáp ứng: “Được.”
Tay phải nâng lên, vận chuyển đan điền khí hải. Trong tay Lục Châu xuất hiện tấm Thẻ Nguỵ Trang, ngay sau đó thẻ vỡ vụn.
Một luồng năng lượng đặc thù toát ra, pháp thân xuất hiện! Ông ! Âm thanh năng lượng cộng hưởng vang vọng khắp Thiên Đức thánh địa.
Đám người mở to mắt nhìn pháp thân khổng lồ cao đến mười lăm trượng trước mặt. Bởi vì khoảng cách quá gần nên bọn họ phải ngước đầu nhìn lên rất cao… đáng tiếc, cao không thấy đỉnh.
Toà kim liên dưới trướng sáng lấp lánh toả ra kim quang chói mắt. Chín phiến lá sung mãn không ngừng xoay tròn.
Tất cả mọi người đều nín thở. Đây chính là pháp thân cửu diệp kim liên!
Kích động, run rẩy, rối loạn cảm xúc! Đây là mục tiêu của cả tu hành giới, mỗi một tia sáng, mỗi một phiến lá đều cực kỳ ấn tượng, vô cùng chói mắt!
Tả Ngọc Thư lảo đảo lui lại, hoàn toàn bị pháp thân cửu diệp chấn động.
Trước đó Tả Ngọc Thư còn hơi nghi ngờ nhưng hiện tại tất cả chất vấn đều biến mất không còn sót lại dù chỉ một chút.
Thật ra lúc Tả Ngọc Thư bước chân lên phi liễn cũng đã bị Lục Châu thuyết phục. Từ thái độ cung kính của đệ tử tam tông bà ta cũng đã hiểu được đó là sự thật. Thế nhưng khi được tận mắt nhìn thấy pháp thân cửu diệp kim liên, bà ta vẫn bị chín phiến lá làm cho rung động không thôi.
Dạo gần đây, các đệ tử tam tông đều đang do dự không biết có nên thử nghiệm trảm kim liên hay không. Trảm sớm thì sẽ ngưng tụ liên diệp sớm, nhưng độ nguy hiểm cũng tăng cao hơn rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận