Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1826: Đe doạ

Nhìn bóng lưng ba người đã bay đi xa, hai mắt Minh Đức trưởng lão toả ra ánh sáng. “Hồng Tiệm.”
“Trưởng lão có gì phân phó?”
“Ngươi đi tiễn khách quý. Nhớ kỹ, phải làm cho tốt vào.” Minh Đức trưởng lão thản nhiên nói, trên mặt vẫn mang nụ cười nhàn nhạt.
“Vâng.”
Hồng Tiệm xoay người, gọi thêm năm tên tộc nhân Vũ tộc, đồng loạt lao đi.
Cấu tạo bên trong Thiên Khải Chi Trụ ở Đại Uyên Hiến rất phức tạp, nếu không có người dẫn đường sẽ rất dễ bị lạc.
Khi ba người đi tới giao lộ, Hồng Tiệm dẫn theo năm tên tộc nhân Vũ tộc bay tới, cười nói: “Ta tới đưa tiễn các vị.”
Lục Châu nhìn hắn, hỏi: “Các ngươi thường mang nhân loại tiến vào Thiên Khải Chi Trụ để khảo hạch?”
“Thỉnh thoảng thôi. Nếu ngày nào cũng có người tiến vào chắc ta sẽ bận chết mất.”
“Vì sao các ngươi lại canh giữ ở Đại Uyên Hiến?” Lục Châu kỳ quái hỏi.
Hồng Tiệm đáp: “Thời kỳ thượng cổ, đại địa phân tách khiến vô số sinh linh đồ thán, chỉ có Đại Uyên Hiến là an toàn nhất. Huống hồ gì nơi này còn là nơi duy nhất được ánh mặt trời chiếu tới.”
Đoàn người vừa nói vừa phi hành. Vừa bay ra khỏi Thiên Khải Chi Trụ, mấy người lại được tắm trong ánh mặt trời rực rỡ.
Tiểu Diên Nhi tán thưởng nói: “Nếu toàn bộ bí ẩn chi địa đều như thế thì tốt biết mấy.”
Hồng Tiệm mỉm cười đáp: “Đó là chuyện không thể nào.”
“Vì sao chứ?”
“Trời mà sập sẽ không có người nào chống đỡ được.”
Tiểu Diên Nhi nhìn sư phụ, phát hiện sư phụ cũng đang nhìn mình bèn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Lục Châu nói: “Nếu thật có một ngày như vậy, Vũ tộc sẽ đi về đâu?”
“Đơn giản thôi. Trời sập thì thái dương sẽ tái hiện ở nhân gian. Đến lúc đó Vũ tộc chúng ta đến bất kỳ nơi nào trong cửu liên rồi xây dựng lại gia tộc là được.”
“Hiện tượng mất cân bằng chưa kết thúc, đi cửu liên thì làm được gì?”
“Vẫn tốt hơn là bị đập chết.” Hồng Tiệm nói.
Nghe vậy, Lục Châu bỗng bật cười ha hả, giọng hắn trầm thấp mà bình tĩnh dị thường: “Tính toán thật hay.”
Hồng Tiệm nói: “Như nhau thôi, so sánh với Bạch Đế thì Vũ tộc chúng ta cũng được xem là làm tròn trách nhiệm. Nhân loại chỉ trích Vũ tộc cao cao tại thượng, xem thường các tộc khác, nhưng người chống đỡ mảnh thiên địa này chính là Vũ tộc.”
Lục Châu không thèm tranh luận với hắn. Lập trường khác biệt thì tư duy cũng khác biệt, trong mắt Lục Châu thì việc chèo chống thiên địa chẳng có gì tốt. Hoàn cảnh sinh tồn trong bí ẩn chi địa ác liệt như thế, dù trời sập xuống thì có làm sao?
Rốt cuộc mấy người cũng bay tới lối ra Đại Uyên Hiến. Bên ngoài kia phủ kín một tầng sương mù đen kịt, xung quanh đều bị bóng tối bao trùm.
Lúc này Hồng Tiệm lại nhìn về phía Tiểu Diên Nhi nói: “Có một câu không biết có nên nói hay không?”
“Không nên.” Tiểu Diên Nhi ôm cánh tay sư phụ nói, “Sư phụ, chúng ta đi thôi.”
Hồng Tiệm cạn lời.
Bị ăn quả đắng nhưng Hồng Tiệm vẫn nói tiếp: “Nha đầu này được Đại Uyên Hiến tán đồng, chắc chắn sẽ trở thành đối tượng bị người người tranh đoạt. Vũ tộc có thể bồi dưỡng nàng, bảo hộ nàng. Một khi các ngươi rời khỏi Đại Uyên Hiến, những thế lực đứng trong bóng tối sẽ bắt đầu lộ ra răng nanh. Đối với bọn hắn mà nói, không thể sử dụng thì tốt nhất là hủy diệt để không ai có được.”
Sau lưng hắn, năm tên vũ nhân cũng nhìn chằm chằm vào Lục Châu, gương mặt không lộ ra biểu tình gì.
Trầm mặc một lúc, Lục Châu nói: “Ngươi đang uy hiếp lão phu?”
“Không dám!” Hồng Tiệm vội vàng khom người. “Ta chỉ nhắc nhở các vị một chút, Vũ tộc tôn trọng nhân tài, yêu quý nhân tài, đương nhiên sẽ không làm ra chuyện như vậy. Huống hồ gì nơi này là Đại Uyên Hiến, ai dám động thủ với người của Bạch Đế chứ. Việc nên nói ta đều đã nói xong, mời các vị rời đi.”
Lục Châu không thèm để ý tới hắn mà nói: “Đi thôi.”
Mũi chân điểm nhẹ, ba người bay ra khỏi Đại Uyên Hiến, tiến vào vùng đất tăm tối trước mặt.
Từ quang minh trở về hắc ám, tâm lý có hơi không thoải mái, nhưng Lục Châu biết rõ cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi nguy hiểm này. Xung quanh Đại Uyên Hiến rõ ràng có nhiều lực lượng cường đại đang ẩn nấp, Lục Châu không muốn hao tổn tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong nên chỉ có thể tăng tốc rời đi.
Ba người bay được một lát liền nhìn thấy bên dưới có tên cự nhân ba đầu đang trừng mắt nhìn mình, xung quanh hắn còn có vô số tộc nhân Tam Thủ tay cầm trường mâu, mũi mâu toả ra hồng quang nhàn nhạt.
“Sư phụ.” Tiểu Diên Nhi lo lắng hô.
“Đừng sợ, đến gần vi sư.” Lục Châu không thèm để đám người này vào mắt.
Bầy đàn Tam Thủ tộc càng lúc càng nôn nóng, chờ đợi mệnh lệnh của thủ lĩnh. Tên cự nhân có khuôn mặt dữ tợn vừa mới nâng tay lên, phía chân trời đã truyền tới âm thanh uy nghiêm:
“Không được vô lễ.”
Bốn chữ âm vang hữu lực dội tắt cảm xúc xao động của tộc nhân Tam Thủ, cự nhân ba đầu cúi thấp đầu, đám tộc nhân đồng loạt thả trường mâu xuống.
Lục Châu quay đầu nhìn ra sau lưng, chỉ thấy Hồng Tiệm xoè đôi cánh trắng, trên cánh lập loè từng điểm tinh quang xua tan hắc ám bên dưới.
Đây là… thánh nhân chi quang, mà còn là quang mang cực kỳ cường thịnh.
Ba người Lục Châu bay về nơi xa, biến mất trong màn đêm.
Hồng Tiệm thu hồi cánh, thản nhiên nói với một tên vũ nhân. “Truyền thư cho Bạch Đế, khách quý đã trở về.”
“Vâng.”
“Những người còn lại theo ta.”
Bốn tên vũ nhân và Hồng Tiệm đồng thời biến mất.
Trở lại ngọn núi kia, Lục Châu đưa mắt nhìn xung quanh.
Rỗng tuếch.
Tiểu Diên Nhi lo lắng nói: “Người đâu cả rồi?”
“Đừng lo, bọn hắn có ngọc phù, rất có thể đã trở lại Thiên Khải Chi Trụ ở Đôn Tang.” Lục Châu nói.
Tiểu Diên Nhi gật đầu: “Không có dấu vết đánh nhau, nói rõ bọn họ đã rút lui an toàn.”
Hồng hộc…
Hải Loa giật mình chỉ lên không trung: “Trên trời.”
Lục Châu ngẩng đầu, thấy được một con cự thú khổng lồ đến mức khó có thể miêu tả đang bay vờn quanh Thiên Khải Chi Trụ. Sải cánh của nó hoàn toàn che khuất không trung.
“Đi!”
Lục Châu thi triển thần thông đại na di, mang theo hai đồ đệ cấp tốc rời đi.
Không biết đã phi hành bao lâu, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy con quái vật kia, Lục Châu mới dừng lại trên một ngọn núi rồi lấy phù chỉ ra thiêu đốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận