Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2041: Nữ nhân háo thắng

“Cao minh nha.” Giang Ái Kiếm giơ ngón tay cái lên tán thưởng.
Ngân Giáp Vệ nghiêm túc nhìn thẳng vào Giang Ái Kiếm: “Ngươi phải thời thời khắc khắc giữ gìn hình tượng.”
“Biết rồi.”
“Mỗi giây mỗi phút đều không được bại lộ bản tính của ngươi.” Ngân Giáp Vệ căn dặn. “Nếu có chỗ nào sơ suất, cho dù Ma Thần phục sinh cũng không bảo vệ được ngươi đâu.”
“Hiểu hiểu.” Khí tức trên người Giang Ái Kiếm lập tức biến đổi. “Theo bản điện thủ trở về Đồ Duy điện.”
Hi Hòa điện.
Lam Hi Hoà nở nụ cười nhàn nhạt nói: “Mời ngồi.”
Lục Châu hỏi: “Ngươi mời lão phu đến đây là có việc gì?”
Lam Hi Hoà nói thẳng vào điểm chính: “Ta có một số việc muốn thỉnh giáo Lục các chủ.”
“Nói đi.”
“Thái Hư không biết tới danh tiếng Ma Thiên Các, nay các đệ tử của ngươi đều đã tiến vào Thái Hư. Ta muốn biết tất cả những chuyện này có phải do Lục các chủ mưu đồ hay không?” Lam Hi Hoà nói rất thẳng thắn.
Lục Châu lắc đầu: “Lão phu nói không phải, ngươi tin không?”
“Ta tin.”
Lam Hi Hoà tiếp tục nói: “Xin hỏi Lục các chủ làm sao lấy được mười viên hạt giống Thái Hư?”
Cho dù nàng không hỏi vấn đề này thì cửu điện còn lại sớm muộn gì cũng sẽ nhận ra.
Tuy điện thủ Đồ Duy điện không phải là Tư Vô Nhai, nhưng ít nhất cũng có chín vị điện thủ là đồ đệ của Lục Châu. Lam Hi Hoà không cho rằng một viên cuối cùng lại rơi vào tay người khác.
Lục Châu cũng không bất ngờ, thành thật trả lời: “Dùng tay ngắt là được.”
Đối thoại không cùng tần số nha.
Lam Hi Hoà vừa định hỏi thêm, Lục Châu đã giơ tay lên ngăn lại: “Lão phu chỉ có thể nói bấy nhiêu.”
Lam Hi Hoà đành thở dài một tiếng. Nàng luôn cảm thấy chuyện này quá mức ly kỳ, một người dù lợi hại thế nào cũng không có khả năng di chuyển khắp thập đại Thiên Khải Chi Trụ trong thời gian cực ngắn để thu hoạch hạt giống Thái Hư.
Lục Châu nhân cơ hội hỏi lại: “Ngươi là người nắm giữ hạt giống Thái Hư đợt trước, vậy ngươi làm sao lấy được?”
Lam Hi Hoà đáp: “Trọng Quang Đại Đế từng lưu lại một hạt giống cho người nối nghiệp Trọng Quang điện.”
Lục Châu gật đầu.
Lam Hi Hoà không chỉ cường đại nhờ hạt giống Thái Hư mà thiên phú của nàng cũng thuộc hàng thượng đẳng.
“Với thiên phú của ngươi cùng năng lực hạt giống Thái Hư, vì sao bây giờ ngươi mới trở thành Chí Tôn?” Lục Châu tò mò hỏi.
Lam Hi Hoà cười đáp:
“Đúng là ta có thể đạt tới cảnh giới Chí Tôn từ sớm, chẳng qua là vì quá trình tu hành xảy ra sơ sót. Để sửa chữa sai lầm này, ta hao tổn rất nhiều thời gian. Năm đó hóa thân của ta ở Bạch Tháp cũng gặp phải sai lầm tương tự…”
Nàng thở dài một tiếng, tiếp tục nói, “Đó có lẽ là một loại vận mệnh. Hễ là người thì sẽ có lúc phạm lại sai lầm tương tự.”
Lục Châu hỏi: “Ngươi đã tiến vào nội hạch Thiên Khải Chi Trụ?”
Lam Hi Hoà lắc đầu: “Còn chưa đến lúc. Muốn tiến vào nội hạch để lĩnh ngộ đại đạo thì phải vững chắc cảnh giới hiện tại trước đã.”
“Thái Hư có mười hai đạo thánh, ngươi có thể lựa chọn bọn hắn làm điện thủ tân nhiệm, vì sao lại chọn Chư Hồng Cộng?”
Lam Hi Hoà cười nói: “Trừ hắn ra ta đâu còn lựa chọn nào khác. Tám đệ tử còn lại của Ma Thiên Các đều đã thuộc về mấy điện khác. Mười hai đạo thánh Thái Hư đương nhiên tu vi cao thâm, nhưng so sánh với đệ tử Ma Thiên Các thì vẫn kém hơn rất nhiều. Ta trông đợi ở tương lai chứ không chỉ nhìn vào hiện tại.”
Nghe có mùi mông ngựa đâu đây.
Lục Châu gật đầu tán đồng: “Nghiệt đồ kia của lão phu bề ngoài trông có vẻ nhút nhát rụt rè nhưng kỳ thực là đứa thông minh nhạy bén. Hắn làm điện thủ Hi Hòa điện thì ngươi có thể yên tâm.”
Lam Hi Hoà cười toe toét: “Ta đương nhiên yên tâm với đồ đệ của Lục các chủ!”
“Vậy lão phu cũng yên tâm giao hắn cho ngươi.”
“Hắn sẽ có cơ hội tiến vào nội hạch Thiên Khải Chi Trụ, lĩnh ngộ đại đạo.” Lam Hi Hoà nói.
“Được thế thì tốt.” Lục Châu đổi đề tài, “Thánh Điện muốn thu nạp mười người nắm giữ hạt giống Thái Hư chỉ vì muốn thủ hộ cân bằng sao?”
Đây là thắc mắc rất lớn trong lòng Lục Châu.
Lam Hi Hoà nói: “Hiện tại thì đúng là như vậy. Chỉ là chuyện Minh Tâm Đại Đế muốn làm, thập điện cũng không đoán trước được. Nay Thiên Khải Chi Trụ đang dần sụp đổ, có lẽ Thánh Điện rất gấp gáp.”
Quả thật nàng cũng không biết mục đích thật sự của Minh Tâm Đại Đế là gì.
Lục Châu luôn cảm thấy sự tình không đơn giản như thế. Một trăm ngàn năm trước Thái Hư đuổi bốn vị Đại Đế đi, nay lại để bọn hắn trở về, còn cho phép bọn hắn tranh đoạt vị trí điện thủ thập điện, điều này quá không phù hợp với lẽ thường.
Nói tới đây, Lục Châu cảm thấy trò chuyện đã đủ, bèn đứng lên định nói lời cáo biệt. Nào ngờ Lam Hi Hoà đột ngột đứng dậy nói:
“Sở dĩ ta mời Lục các chủ đến Hi Hòa điện làm khách là vì còn có một việc quan trọng muốn nhờ.”
“Việc gì?”
“Trước kia hóa thân của ta từng giao thủ với Lục các chủ ba chiêu, bại hai chiêu. Đến nay ta vẫn chưa quên việc này.” Lam Hi Hoà bình thản nói nhưng trong mắt lại lóe lên chiến ý nồng đậm, “Ta muốn luận bàn với Lục các chủ một lần nữa.”
Lục Châu khẽ nhíu mày. Nữ nhân này háo thắng như vậy?
“Thắng bại là chuyện thường của nhà binh, ngươi quá mức chấp nhất chuyện thắng thua sẽ ảnh hưởng đến việc lĩnh ngộ đại đạo trong tương lai.” Lục Châu nói.
“Chính vì vậy ta mới càng thêm khúc mắc, sự tình này vẫn luôn là một cái gai trong lòng ta.” Lam Hi Hoà nói.
Đây không chỉ là lòng háo thắng cao mà còn là hội chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế!
Lục Châu đứng dậy nhìn nàng chằm chằm: “Ngươi chắc chứ?”
“Ta chắc chắn.”
“Vậy thì như ngươi mong muốn.”
Hư ảnh Lục Châu lóe lên, xuất hiện bên ngoài đại điện. Lam Hi Hoà từ trong điện bay ra đứng đối diện Lục Châu. Đám thị nữ xung quanh ngẩng đầu nhìn lên, không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Một thị nữ vội vàng nói: “Mau đi mời Âu Dương tiên sinh, Hi Hòa điện xảy ra chuyện.”
“Vâng!” Một thị nữ khác cấp tốc rời đi.
Hai người đối mặt thật lâu, Lam Hi Hoà mới mở miệng nói: “Mời xuất chiêu, dùng một chiêu phân cao thấp.”
Lần luận bàn trước ở Bạch Tháp, Lục Châu sử dụng thẻ đạo cụ. Mà lần này hắn đã có đầy đủ năng lực chiến thắng đối thủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận