Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1048

Không Liễn bay về phía Vô Tận Hải.
Gâu gâu gâu!
Ụt ịt ụt ịt!
Một heo một chó tựa như đang trò chuyện, kêu vang náo nhiệt cả toà Không Liễn.
“Lão bát, heo nhà đệ không được rồi, cẩu tử mới sủa mấy tiếng nó đã co rụt lại.” Minh Thế Nhân khoanh tay đứng nhìn, khinh bỉ nói.
Chư Hồng Cộng đáp: “Tứ sư huynh, hay là chúng ta đổi thú cưng đi, ta cảm thấy con heo này hợp với huynh hơn đó.”
“Đệ ngứa da muốn ăn đòn rồi phải không?”
“Tứ sư huynh, ta sai rồi!”
Giang Ái Kiếm và Tư Vô Nhai đứng sóng vai bên rìa Không Liễn. Tư Vô Nhai hỏi: “Cương quyết muốn đi?”
“Ta ở trên Bồng Lai đảo muốn mốc meo rồi, sư phụ sư nương suốt ngày làu bàu khiến ta muốn nổi điên. Nhân sinh có lúc nên tịch mịch một chút mới tốt.” Giang Ái Kiếm đáp.
“Sau khi đến hồng liên giới, cái tính tình nhát như thỏ đế của ngươi nên sửa một chút.”
“Sửa không được nha! Ta học tứ tiên sinh mà.”
“Ngươi không giống huynh ấy. Ngươi là nhát thật sự, tứ sư huynh ta ngoài mặt tỏ ra sợ hãi nhưng kỳ thực là biết tiến biết lùi hợp lý.” Tư Vô Nhai nói.
“Ngươi nói đều đúng hết, ta đầu hàng!”
Gâu gâu gâu !
Nửa canh giờ sau, Không Liễn bay đến bờ Vô Tận Hải.
Tư Vô Nhai đã an bài người canh phòng bên bờ biển. Thấy Không Liễn, mấy chục tu hành giả lập tức lăng không bay lên, khom người hành lễ:
“Chúc Ma Thiên Các thuận lợi trở về.”
[Ting ! thu hoạch được 40 người thành kính lễ bái, ban thưởng 40 điểm công đức.].
Ba ngày sau trên Vô Tận Hải, Không Liễn tiến vào khu vực sương mù mênh mông.
“Đừng kinh hoảng, sư phụ từng nói Vô Tận Hải có một khu vực chìm trong sương mù, chỉ cần giữ vững độ cao và lực phòng ngự đầy đủ là được.” Tư Vô Nhai nói.
Soạt !
Bên dưới mặt biển truyền tới tiếng hải thú nhảy ra khỏi mặt nước.
“Thất sư huynh, đây chính là con đại hải thú mà sư phụ nói sao?”
“Từ âm thanh này có thể phán đoán đây chỉ là một tiểu hải thú. Đừng lo lắng, vẫn còn sớm lắm. Nếu gặp được đại hải thú, chúng ta đẩy lùi sương mù ra quan sát nó một phen để tăng kiến thức.”
Không Liễn duy trì vận tốc, tiếp tục bay xuyên qua sương mù.
Lúc này, bên dưới Không Liễn kỳ thực đang có một đàn cá nhảy vọt lên thành hình cầu vồng, liên tục nhảy vọt. Đám hải thú kết thành từng đội nhóm theo chủng loại, không ngừng tranh đoạt con mồi.
Ngay sau đó, mặt biển đột nhiên bị tách ra, một cái vây cá khổng lồ đang rẽ nước mà đi. Điều kỳ diệu là sóng biển đột nhiên không vỗ nữa, mặt biển yên tĩnh đến kỳ lạ. Ngay sau đó, hắc ảnh khổng lồ dần chìm vào trong nước.
Không Liễn vẫn bình ổn bay về phía trước. Bốn vị trưởng lão thay phiên nhau điều khiển Không Liễn và thi triển tầng phòng ngự.
Đúng lúc này, Không Liễn đột nhiên phát ra tiếng kẽo kẹt.
Tư Vô Nhai mở mắt nói: “Hoa trưởng lão.”
Hoa Vô Đạo mỉm cười đáp: “Đã biết.” Một chân giẫm xuống, Lục Hợp Đạo Ấn với mười chữ triện toả kim quang xuất hiện, bao bọc lấy toàn bộ Không Liễn, đồng thời xua sương mù tản ra xa đến ngàn mét.
Hoa Vô Đạo quan sát một lúc rồi nghi hoặc nói: “Chẳng thấy gì cả.”
Kẽo kẹt. Kẽo kẹt. Tiếng xóc nảy tiếp tục vang lên.
“Là ở bên dưới.” Tư Vô Nhai nói.
“Để lão thân kiểm tra.” Tả Ngọc Thư nhẹ nhàng gõ Bàn Long Trượng. Vài tấm phù chỉ bay ra rồi lao xuống dưới Không Liễn, phù chỉ thiêu đốt xua tan sương mù bên dưới.
Mặt biển lúc này đang dậy sóng, từng ngọn sóng cao vút liên tiếp đánh tới như muốn xé toạc bầu trời.
“Thì ra là do sóng lớn khiến không khí lưu động, tiếp theo Không Liễn sẽ xóc nảy không ngừng.” Tư Vô Nhai nói, “Mọi người cẩn thận, phía trước hẳn là có con đại hải thú mà sư phụ nói.”
“Thất sư huynh, nó rốt cuộc lớn đến chừng nào?” Chư Hồng Cộng nghi hoặc.
“Chuyện này ta cũng không rõ lắm, sư phụ dặn cứ bay thật nhanh để rời đi là được, không thể đối kháng với nó.” Tư Vô Nhai đáp.
Mọi người lộ vẻ mong đợi, chỉ có Giang Ái Kiếm là ngồi tựa vào thân Không Liễn ngủ say sưa, nước bọt chảy đầy mồm.
Kẽo kẹt, kẽo kẹt, kẽo kẹt…
Tiếng sóng biển từ xa xôi truyền đến. Tư Vô Nhai dựa vào cảm giác nói: “Có cự thú.”
Đám người lục tục kéo đến bên rìa phi liễn nhìn xuống, mấy đạo cương ấn đánh ra xua tan sương mù, rốt cuộc bọn hắn cũng nhìn thấy một màn khiến người khó quên.
Một cái vây cá khổng lồ lộ ra khỏi mặt nước đang lao vụt đi với tốc độ cực nhanh hướng về phía chân trời, để lại sau lưng một vệt bọt biển trắng dài như sơn mạch.
Đám người há hốc mồm. Tư Vô Nhai lập tức nói: “Gia tốc.”
Ông! Không Liễn nhanh chóng tăng tốc lao vụt đi giữa tầng sương mù dày đặc. Nhưng cho dù đã bay thật lâu cũng vẫn nghe được tiếng sóng biển hệt như vậy.
Nửa ngày sau…
Phanh phanh phanh!
Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng va chạm kịch liệt.
“Có động tĩnh. Thất sư huynh, đây là thứ gì?” Chư Hồng Cộng tò mò hỏi.
“Sư phụ không hề nói tới loại tiếng động này.” Tư Vô Nhai nghiêm nghị nhìn về phía trước.
Chư Hồng Cộng giật mình nói, “Thôi xong, xong đời… quả nhiên kế hoạch không bằng biến hoá, chúng ta gặp phải quái thú rồi!”
“Im miệng!” Minh Thế Nhân đi tới rìa phi liễn quan sát.
Hoa Vô Đạo lập tức thi triển Lục Hợp Đạo Ấn phô thiên cái địa, chỉ trong chớp mắt tầm nhìn của mọi người đã nới rộng ra ngàn mét.
Đập vào mắt bọn hắn chính là một toà pháp thân hắc liên cao năm mươi trượng đang không ngừng chém giết đám hải thú dưới biển!
Tất cả mọi người trong Không Liễn đều dựng hết tóc gáy.
“Hắc… hắc liên? Không phải là hồng, hồng liên sao?” Chư Hồng Cộng lắp bắp nói.
Đột nhiên từ trong mặt nước nhảy ra một con hải thú dài trăm trượng, nó kêu lên một tiếng trầm thấp, toàn bộ nước văng lên không trung đều biến thành băng tiễn đánh về phía pháp thân hắc liên và Không Liễn.
Hoa Vô Đạo trừng to mắt quát: “Để ta!”
Lục Hợp Đạo Ấn lập tức lớn lên gấp mấy lần, Hoa Vô Đạo dùng hết tuyệt học cả đời dồn vào chiêu phòng ngự này, đồng thời ba vị trưởng lão khác cũng đặt tay lên lưng hắn truyền lại nguyên khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận