Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1918: Ký ức của Ma Thần

Nếu tam đại quy tắc này bị lật đổ… hậu quả sẽ là gì đây?
Lục Châu nhớ lại khi mình gặp Thanh Long Mạnh Chương cũng đã từng nói, nếu nhân loại không tử vong thì những người ở tầng dưới chót vĩnh viễn sẽ không thể trở mình, mà những kẻ nắm quyền lực trong tay sẽ ngày càng bá đạo hôn quân.
Như vậy tốt sao?
Thu hồi suy nghĩ phức tạp, Lục Châu cầm quả thuỷ tinh cầu ký ức trên tay. Trông nó sáng như một viên dạ minh châu, hắn không chắc đây là ký ức của ai.
“Chẳng lẽ là của Ma Thần?”
Trước đó có được Phục Sinh Hoạ Quyển cũng là của Ma Thần, Lục Châu suy đoán lần này di thư và ký ức cũng là do Ma Thần lưu lại.
Nhớ lại từ lúc có được Thiên thư, hắn nắm giữ loại lực lượng kỳ bí càng lúc càng mạnh… rất nhiều chuyện đều có liên quan đến Ma Thần, từ Lục Thiên Thông đến Minh Ban đại thần quân hay Đồ Duy Đại Đế.
“Tuy lão phu không phải là Ma Thần nhưng thế nhân hình như rất cần có một vị Ma Thần như thế… Vậy để lão phu làm Ma Thần đi.”
Bàn tay nắm lại, năng lượng từ trong quả cầu thuỷ tinh truyền ra dung nhập vào não hải Lục Châu.
Nói theo một cách nào đó, Lục Châu chính là người kế thừa của Ma Thần. Nếu không nhờ có Ma Thần, hắn đã mất mạng từ lâu.
Từng bức hoạ, từng gương mặt và cảnh chiến đấu tràn vào trong óc, cảm giác này hệt như lúc Lục Châu mới xuyên không đến lần đầu tiên.
Chỉ khác ở chỗ, lần này hắn là người đứng xem.
Hắn thấy Thái Hư biến hoá suốt một trăm ngàn năm, thấy một vị cao thủ đại chiến cùng tứ đại Chí Tôn, từng khối đại lục bị lực lượng thần bí xé rách, dần dần tách rời khỏi đại địa, trở thành vùng đất thất lạc.
Hắn thấy núi non khuynh đảo, đại địa từ dưới đất mọc thẳng lên trời, thấy vô số sinh linh đồ thán, rơi vào vực sâu, thấy hải thú điên cuồng tập kích nhân loại, thiên địa rung chuyển.
Biến hoá khôn lường, tuế nguyệt trôi qua.
Lục Châu đắm chìm trong mảnh ký ức như thể đó là kinh lịch của chính hắn. Rất lâu sau hình ảnh ký ức mới từ từ biến mất. Mà thuỷ tinh cầu ký ức cũng đã hoá thành bột phấn tiêu tán trong không trung.
Chỉ nửa canh giờ ngắn ngủi lại dài như thể trăm ngàn năm.
Có một khoảnh khắc Lục Châu ngỡ mình là Ma Thần… Khi ý thức bừng tỉnh, hắn lại thấy không phải.
Lục Châu khẽ lắc đầu nhìn lên không trung: “Ma Thần, ngươi yên tâm đi, lão phu sẽ thay ngươi lấy lại công đạo.”
Tấm bản đồ giản dị cổ lão xuất hiện trong tay, Lục Châu mở ra xem. Trên bản đồ đánh dấu các vị trí thiên can.
“Có ý gì?” Lục Châu nghi hoặc tự nhủ.
Hắn cẩn thận quan sát từng chi tiết nhỏ từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, rốt cuộc dưới góc địa đồ phát hiện ra một hàng chữ nhỏ: “Đoạt lại Mệnh Cách Chi Tâm”.
Chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, lại qua loa như thể người đó viết rất vội vàng. Ở giữa sáu chữ có một điểm ố đen.
“Là vết máu?”
Lục Châu nghĩ tới bộ dạng thê thảm của Ma Thần khi vẽ ra tấm địa đồ đơn giản này. Thật là một người đáng thương.
Cất địa đồ vào Đại Di Thiên Đại, Lục Châu hít sâu một hơi.
Hắn gọi ra kim liên, hai mươi bảy khu vực Mệnh Cách đều đã sáng lên, diện tích liên toạ cũng rộng hơn trước rất nhiều.
“Mở ra hạn mức cao nhất rồi?” Lục Châu kinh ngạc.
Đây đúng là chuyện tốt, như vậy là hắn có thể tiếp tục tấn thăng rồi. Nhưng dựa theo lời phong thư nói thì khi nhìn thấy nó, Lục Châu đã có năng lực của Chí Tôn.
Hai mươi bảy Mệnh Cách có thể phân cao thấp với Chí Tôn ba mươi sáu Mệnh Cách thật sao? Có quá khoa trương rồi không?
Lục Châu cảm thấy vấn đề nằm ở lam pháp thân bèn phất tay, lam pháp thân xuất hiện trước mặt.
Hiện tại lam pháp thân cũng là kim sắc, chỉ khác ở chỗ xung quanh có lam sắc điện hồ vây quanh.
“Hả?”
Liên toạ vẫn là sáu Mệnh Cách, nhưng sau trăm năm bế quan, Lục Châu đột nhiên phát hiện liên toạ mọc ra thêm tam diệp! Trước đó là thập nhất diệp, bây giờ là thập tứ diệp sáu Mệnh Cách.
Đúng thật là con đường tu hành quá mức đặc thù.
“Việc còn lại là phải nhanh chóng đề thăng Mệnh Cách.”
Kim liên còn thiếu chín viên, lam liên thiếu đến ba mươi viên, tổng cộng cần ba mươi chín viên Mệnh Cách Chi Tâm! Mà lại phải là Mệnh Cách Chi Tâm thượng đẳng nữa chứ!
Lục Châu cúi đầu nhìn xuống vực sâu bên dưới, vẫn mênh mông như tinh hà. Hắn lắc đầu nghĩ: “Chờ lão phu thành Chí Tôn lại về đây tìm tòi thực hư.”
Nghĩ vậy, Lục Châu đạp không bay lên, hoá thành lưu tinh lao ra khỏi vực sâu.
Lực lượng vô hình ngăn trở Lục Châu lúc trước chảy vào đan điền khí hải hắn, hoá thành một phần lực lượng bên trong đó. Lục Châu dễ dàng xé rách không gian, bay vọt qua khu vực áp chế, tự do xông phá bầu trời.
Không khí mát mẻ thổi tới, Lục Châu phấn khởi vô cùng. “Rốt cuộc cũng tự do.”
Cảm giác được bay lượn giữa không trung thật tốt. Bị trói buộc dưới vực sâu trăm năm, hiện tại mới có được tự do, sao hắn không hưng phấn cho được.
Khi bay lên gần miệng vực sâu, Lục Châu nhìn thấy Phiền Lung Ấn bị kẹt giữa bốn bề vách đá, không khỏi thở dài một tiếng, cảm thán lúc trước mình đánh giết Đồ Duy Đại Đế là hành vi lỗ mãng cỡ nào.
Lục Châu đặt tay lên Phiền Lung Ấn. “Thu!”
Ông !
Phiền Lung Ấn từ từ rung động rồi thu nhỏ lại, bay vào trong tay Lục Châu. Vách đá bốn phía đã đứng yên vững chãi, không còn thu hẹp lại như trăm năm trước nữa, nơi này đã thật sự biến thành một vực sâu vạn trượng.
Vù!
Lục Châu bay vọt lên trời cao, từng đạo lam quang kim quang giao thoa với nhau, hắn đứng giữa thiên địa, cảm nhận không khí đất trời một lúc lâu mới bắt đầu quan sát Đôn Tang.
Thiên Khải Chi Trụ đã biến thành một ngọn núi, thời gian trăm năm đủ để hoa cỏ thụ mộc sinh trưởng trở lại, um tùm tươi tốt. Lục Châu hít một hơi thật sâu.
“Một trăm năm!”
Thương hải hoá tang điền. Không biết đám nghiệt đồ hiện tại sống thế nào? Từ khi xuyên không đến nay, điều vướng bận duy nhất của Lục Châu chính là đám đồ đệ này.
Hắn sử dụng thiên nhãn thần thông, nhìn thấy bức tranh sơn thuỷ trước mặt bị phóng to ra nhưng chẳng thấy đồ đệ đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận