Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2039: Ngươi không có hạt giống Thái Hư

Thất Sinh lập tức gật đầu, dáng vẻ không đứng đắn hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một Thất Sinh nghiêm túc ngồi ngay ngắn trên bảo tọa.
Lát sau, một hư ảnh xuất hiện trong Đồ Duy điện.
Thất Sinh kinh hãi bước xuống, chắp tay hành lễ: “Bái kiến Đại Đế.”
“Miễn lễ.”
Minh Tâm Đại Đế phất tay áo nói: “Cho tới nay bản đế vẫn luôn tin tưởng vào năng lực làm việc của ngươi. Lần này ngươi chủ trì điện thủ chi tranh rất tốt, đáng được khen ngợi.”
“Đây là việc ta phải làm, không đáng nhắc tới.” Thất Sinh khiêm tốn đáp.
“Ngươi có biết vì sao bản đế lại yêu cầu điện thủ thập điện nhất định phải là người nắm giữ hạt giống Thái Hư không?” Minh Tâm Đại Đế bỗng hỏi.
Thất Sinh cười nói: “Việc này Đại Đế bệ hạ đã từng đề cập đến một lần. Chỉ có người nắm giữ hạt giống Thái Hư mới có thể tấn thăng lên Chí Tôn, lĩnh ngộ đại đạo. Đạo thánh bình thường dù làm điện thủ thì sớm muộn gì cũng bị người khác đánh bại.”
“Ngươi chỉ nói đúng một nửa.” Minh Tâm nói, “Từ thời kỳ viễn cổ đến nay, không biết đã có bao nhiêu hạt giống Thái Hư sinh ra. Nếu chỉ với lý do như thế, bản đế đã có thể để những người có hạt giống Thái Hư khác nắm giữ vị trí điện thủ từ lâu rồi.”
Chẳng hạn như Lam Hi Hoà cũng là người nắm giữ hạt giống Thái Hư từ đợt trước, tu vi không thấp, lịch duyệt đầy đủ, mị lực nhân cách cũng rất tốt. Rõ ràng nàng là kiểu nhân tài mà Minh Tâm Đại Đế ưa thích.
Thất Sinh nói: “Xin lắng tai nghe.”
“Nguyên nhân rất đơn giản, rất nhiều người nắm giữ hạt giống Thái Hư đều đã chết rồi.”
“Chết rồi?” Thất Sinh kinh ngạc nói.
“Xích Đế, Thanh Đế, Bạch Đế, Hắc Đế… bọn hắn đều là người nắm giữ hạt giống Thái Hư.” Minh Tâm Đại Đế thản nhiên nói, “So với những người khác, bốn vị Đại Đế này may mắn hơn rất nhiều, vẫn còn sống sót cho tới hiện tại.”
“Vậy Thượng Chương Đại Đế và bốn vị Chí Tôn thì sao?”
“Năm đó Thượng Chương bế quan vạn năm trong khu vực thổ nhưỡng Thái Hư, được thiên địa tinh hoa tưới nhuần nên mới tấn thăng Đại Đế.”
Minh Tâm mỉm cười hòa ái, “Về phần tứ đại Chí Tôn, đó là nhờ bọn hắn có một vị lão sư ưu tú.”
“Lão sư?” Thất Sinh càng kinh ngạc hơn.
Minh Tâm Đại Đế liếc nhìn Thất Sinh, lạnh nhạt nói: “Không cần phải giả vờ không biết trước mặt bản đế.”
Trong lòng Thất Sinh khẽ động, ngoài mặt vẫn bình tĩnh đáp: “Khiến Đại Đế bệ hạ chê cười rồi.”
“Trên đời này không ai có thể vĩnh sinh bất tử.” Minh Tâm Đại Đế cảm khái, “Dù là nhân loại hay hung thú đều không có ngoại lệ. Vô số bậc tiên hiền trong lịch sử loài người đã tìm kiếm bí kíp trường sinh qua bao tháng năm dài đằng đẵng nhưng đều thất bại.”
Thất Sinh khẽ cau mày nói: “Nếu đó đã là quy luật của trời đất thì vì sao nhân loại cứ muốn phá vỡ làm gì? Thử nghĩ xem, nếu ai ai cũng có thể trường sinh thì mười ngàn năm sau, hoặc một trăm ngàn năm sau nhân loại sẽ chiếm cứ toàn bộ Thái Hư, cửu liên thế giới rồi sẽ sụp đổ. Người có quyền thế sẽ lợi dụng mối quan hệ của mình để tích lũy ưu thế, người ở tầng dưới chót sẽ vĩnh viễn không thể xoay người. Thế giới như vậy… là thế giới mà nhân loại mong muốn sao?”
Minh Tâm Đại Đế lộ ra biểu tình tán dương. “Rất có ánh mắt… Đáng tiếc, ngươi sai rồi.”
“Sai rồi?”
“Tình huống mà ngươi nói tới sẽ không xuất hiện, bởi vì là người thì nhất định sẽ có sai lầm.” Minh Tâm chậm rãi nói, “Kẻ có quyền có thế một khi phạm sai lầm sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Mà người ở tầng dưới chót dù có sai lầm cũng không gây ra chút rung chuyển nào.”
Thất Sinh gật đầu: “Đại Đế nói có lý.”
Lúc này, ngữ khí của Minh Tâm bỗng trầm xuống: “Cho nên nhân loại mới luôn tìm kiếm vĩnh sinh, mới muốn phá vỡ ràng buộc.”
Thất Sinh cả kinh.
Phải biết toàn bộ Thái Hư đều không tin vào vĩnh sinh, bọn hắn cho rằng những người muốn tránh thoát ràng buộc đều là bàng môn tà đạo. Từ xưa đến nay thập điện và Thánh Điện đều không cho phép chuyện này xảy ra. Thế mà bây giờ chủ nhân Thánh Điện, người có địa vị chí cao vô thượng ở Thái Hư lại nói ra câu này, sao Thất Sinh có thể không sợ hãi.
“Trước lúc đó, Thiên Đạo không thể sụp đổ, Thái Hư không thể rơi xuống.” Minh Tâm Đại Đế tiếp tục nói, “Chỉ có người nắm giữ hạt giống Thái Hư mới có thể bảo vệ thập đại Thiên Khải Chi Trụ.”
“Thì ra là thế.” Thất Sinh gật đầu nói.
“Mà ngươi… lại không có hạt giống Thái Hư.” Minh Tâm Đại Đế thản nhiên nói ra lời kinh người.
Tim Thất Sinh trùng xuống, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh cười nói: “Cớ gì Đại Đế lại nói ra lời ấy?”
Minh Tâm nhìn Thất Sinh: “Tuổi còn nhỏ, mới sống có chút năm tháng mà đã cho rằng có thể giảo lộng phong vân dưới mí mắt bản đế?”
Thất Sinh nhíu mày. Sự tình không đơn giản như trong tưởng tượng của hắn. Hắn quay đầu nhìn về phía Ngân Giáp Vệ nhưng Ngân Giáp Vệ có vẻ rất thờ ơ.
Trong lòng Thất Sinh cảm thấy không ổn. Chuyện này nên giải quyết như thế nào đây?
Minh Tâm Đại Đế cười ha ha nói: “Lá gan của ngươi không nhỏ, tự cho là mình có chút tiểu thông minh thì có thể điều khiển người khác sao?”
Thất Sinh vội vàng lắc đầu: “Đại Đế bệ hạ, ta thật không có ý đó. Ta không hiểu vì sao ngài lại nói những lời này. Lúc trước ngài ba lần bốn lượt tới Vô Tận Hải mời chào, ta cảm ân tri ngộ nên mới nguyện ý theo ngài đến Thái Hư. Nếu ngài hoài nghi ta thì ta có thể rời đi ngay lập tức.”
Đánh không lại thì trốn.
Điện thủ chi tranh vừa kết thúc không được bao lâu thì Minh Tâm Đại Đế đã đến, có thể thấy tai mắt của Thánh Điện có ở khắp nơi. Nói cách khác Ma Thiên Các cũng đã bại lộ.
Hiện tại hắn đã thấy hối hận vì tháo mặt nạ ra. Giang Ái Kiếm rất hoảng, không biết nên làm thế nào, chỉ có thể kiên trì làm theo kế hoạch.
Minh Tâm Đại Đế chắp tay sau lưng bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Thất Sinh, không nói gì, cũng không có động tác nào.
Thất Sinh ngẩng đầu lên, thành khẩn nói: “Rất nhiều người trên đời đều hướng tới Thái Hư, ta cũng không ngoại lệ. Nhưng mà… nếu Thái Hư không chứa nổi ta, vậy ta không còn gì để nói.”
Hắn chắp tay thi lễ một cái thật sâu với Minh Tâm. “Cảm tạ Đại Đế bệ hạ đã thưởng thức ta. Bảo trọng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận