Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 644

Trận pháp đã mở, tầng bình chướng bao phủ cả toà thành. Trước khi Ma Lộ Bình đến liệu có còn kịp rời đi không?
Ngu Thượng Nhung cấp tốc bay lướt qua các công trình kiến trúc cho đến khi tường thành xuất hiện trước mắt. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, thấy phía trên tường thành là một chiếc phi liễn cực lớn màu đen đang đậu ở đó.
U Minh Giáo?
Bên ngoài tường thành truyền đến tiếng hò hét công thành của giáo chúng U Minh Giáo, tầng bình chướng ngoài cửa thành bị đâm liên tục tạo thành tiếng ầm vang ngất trời.
“Công thành vào lúc này? Thật là ngu không ai bằng.” Ngu Thượng Nhung đưa ra đánh giá.
Theo quan điểm của Ngu Thượng Nhung, lúc này tầng bình chướng đang vô cùng sung mãn, chọn lúc này để công thành thì hơi bị ngu.
Ngu Thượng Nhung không tiếp tục phi hành mà dừng lại bên tường thành, chờ tầng bình chướng từ từ yếu đi.
Đúng lúc này, từ trên phi liễn bay ra một thanh đao cương cực lớn, Bích Ngọc Đao toả ra kim quang chói mắt đâm thẳng xuống tầng bình chướng.
Đại Huyền Thiên Chương, Huyền Thiên Tinh Mang! Đao cương biến thành cối xay thịt va chạm với tầng bình chướng tạo thành âm thanh vang vọng đất trời.
Bình chướng dập dờn tạo ra từng đạo gợn sóng.
Tiếng động lớn kinh động đến toàn bộ bách tính trong thành. Dù một nhóm dân chúng đã được di dời đi nhưng trong thành vẫn còn lại không ít bách tính. Ngu Thượng Nhung nhìn thấy dân chúng đang chạy về phía cửa thành tây.
Lúc này ở cửa thành tây có rất nhiều binh sĩ và tu hành giả lăng không bay tới.
“Dừng lại cho ta!”
“Không ai được phép chạy trốn!”
“Phàm là người sống trong thành, mặc kệ là già trẻ gái trai, là phàm nhân hay tu hành giả, ai dám tự tiện rời đi đều bị giết chết ngay tại chỗ!”
Dân chúng trong thành hoang mang lo sợ, đành quay đầu chạy về phía đông. Đám tu hành giả thủ thành tiếp tục bay lượn dưới tầng trời thấp để giám sát bách tính đang chạy trốn.
Ầm !
Lại là một tiếng vang thật lớn, Huyền Thiên Tinh Mang của Bích Ngọc Đao toả ra ánh sáng chói lọi như pháo hoa giữa ban ngày, cương khí xoay tròn bắn ra không ngừng xung kích tầng bình chướng.
Lát sau đao cương tiêu thất, bình chướng cũng không tiếp tục tạo ra gợn sóng.
Trên phi liễn, Vu Chính Hải ngạo nghễ đứng quan sát cả toà thành. Bình chướng này còn mạnh hơn bình chướng ở Dự Châu, Vu Chính Hải thi triển liên tục hai lần Đại Huyền Thiên Chương cũng chỉ khiến nó chập chờn gợn sóng chứ không hề có dấu hiệu vỡ vụn.
Tư Vô Nhai nói:
“Chúng ta làm ra động tĩnh lớn như vậy tất sẽ hấp dẫn Ma Lộ Bình tới. Vị cao nhân thần bí bắt chước nhị sư huynh hẳn là cũng có chút thủ đoạn để thoát thân.”
“Chỉ mong hắn không phải là người ngu xuẩn.”
“Từ trước tới nay cao thủ đều tự tin, hắn đã dám bắt chước nhị sư huynh thì hẳn cũng là người tự tin, chỉ mong hắn còn lực đấu tiếp.” Tư Vô Nhai nói.
“Nghe hiền đệ nói ta cũng cảm thấy hắn là người như vậy.” Vu Chính Hải nhíu mày. “Thật phiền phức chẳng khác gì nhị sư huynh của đệ…”
Vu Chính Hải lật tay chưởng về phía trước, Bích Ngọc Đao lại lượn vòng bay đi. Điều khác trước là lần này Vu Chính Hải giang rộng hai tay bước lên phía trước, xung quanh Bích Ngọc Đao xuất hiện chằng chịt đao cương.
“Quân Lâm Thiên Hạ.”
Mỗi một tia đao cương đều rất giống Bích Ngọc Đao, đao cương đồng loạt đâm xuống.
Đội ngũ thủ thành đang chạy tới bỗng dừng bước ngẩng đầu nhìn đao cương đầy trời, trong lòng kính sợ vô cùng. Thế gian này người có thể đánh ra chiêu thức như vậy cũng chỉ có đương kim Giáo chủ U Minh Giáo Vu Chính Hải.
Đại Huyền Thiên Chương, Quân Lâm Thiên Hạ.
Nếu nói trong trận chiến ở Vân Chiếu lâm địa Vu Chính Hải còn thiếu một chút khí tức quân vương thì bây giờ hắn đã đủ.
Trong thành Duyện Châu, những người thấy cảnh này đều dừng bước ngưỡng vọng nhìn lên.
Đao cương như mưa bão trút xuống tầng bình chướng, phanh phanh phanh!
Bình chướng rung động, cương khí va chạm tung hoành. Nhóm dân chúng trong thành thậm chí còn cho rằng bình chướng đã bị phá.
Quân Lâm Thiên Hạ duy trì liên tục một khoảng thời gian, dưới lực công kích mãnh liệt của nó, tầng bình chướng yếu đi ba phần.
Một số tu hành giả định đến giúp đỡ quân thủ thành, thấy vậy lập tức bỏ đi ý định đó. U Minh Giáo dựa vào cái gì mà được xưng là thiên hạ đệ nhất ma giáo? U Minh Giáo dựa vào cái gì mà đòi đánh hạ cửu châu Đại Viêm?
Bây giờ tất cả mọi người đều đã có đáp án.
Hoa Trọng Dương nuốt một ngụm nước bọt. “Đao pháp của Giáo chủ đã đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực, là tấm gương cho tất cả chúng ta!”
Vu Chính Hải hạ xuống thu hồi hai tay, Bích Ngọc Đao quay trở về bên cạnh hắn. Hắn đứng từ trên phi liễn nhìn xuống.
“Bình chướng đã yếu đi ba phần, một chiêu Quân Lâm Thiên Hạ của đại sư huynh nhất định đã khiến Ma Lộ Bình kinh hồn táng đảm.” Tư Vô Nhai nói.
Vu Chính Hải cực kỳ hài lòng với một chiêu vừa rồi của mình. “Chỉ là một tầng bình chướng mà thôi, ta lại đánh thêm mấy đao sẽ phá được.”
Vù vù!
Cự nỏ tường thành từ xa phóng tới như mưa rào, tiếng nỏ xé gió vang vọng cả bầu trời. Quân thủ thành rốt cuộc cũng phản kích.
Hoa Trọng Dương vội nói: “Giáo chủ, loại chuyện nhỏ nhặt này cứ giao cho thuộc hạ.”
“Được.”
Hoa Trọng Dương nhảy xuống, pháp thân thất diệp kim liên mở ra, bành trướng trong khoảnh khắc rồi co lại.
Toàn bộ cung nỏ đều bị chấn bay.
Vu Chính Hải khẽ gật đầu, không tiếp tục để ý tới đám cung nỏ kia nữa mà quan sát quân thủ thành đứng trên bờ tường.
“Ta lại đánh thêm ba đao, nếu Ma Lộ Bình vẫn không xuất hiện thì khi bình chướng vỡ cũng là lúc ta lấy đầu trên cổ các ngươi.”
Sóng âm hùng hồn vang dội đánh xuống đinh tai nhức óc!
Từ phía tây thành đột nhiên truyền tới thanh âm trầm thấp mà uy nghiêm: “Vu đại giáo chủ thật là uy phong.”
Mọi người quay đầu nhìn về nơi phát ra giọng nói. Quân thủ thành đồng loạt khom người hành lễ.
“Cung nghênh Ma thống lĩnh!”
Một nam tử trung niên đạp không bay tới, tay chắp sau lưng rất có khí tức vương giả. Đây chính là một trong bát đại thống lĩnh cấm vệ quân Thần Đô Ma Lộ Bình.
Vị Ma thống lĩnh này có gương mặt gầy gò, hình thể tuy không lớn nhưng khí thế lại cực kỳ uy nghiêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận