Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 724

Cùng lúc đó, trong doanh địa của người Nhu Lợi, Tạp La Nhĩ cũng đang vô cùng quan tâm tới động tĩnh nơi này.
“Tướng quân, bên phía Lâu Lan hồi âm, tuy rằng không tìm thấy Kiếm Ma nhưng bọn họ đã cài không ít cạm bẫy trên con đường từ Lâu Lan quay về Đại Viêm, Kiếm Ma chắc chắn sẽ không thể trở về!” Một tên thuộc hạ khom người nói.
Tạp La Nhĩ mở to mắt, gật đầu nói: “Rất tốt… tình hình bên phía Ba Tư Nhĩ gần đây thế nào?”
“Tâm tình Ba Tư Nhĩ đại nhân không được tốt, hắn vẫn chưa tiếp nhận được ý kiến của ngài.”
“Ngu xuẩn… loại người như hắn sao có thể thành đại vu được nhỉ?” Tạp La Nhĩ thản nhiên cười. “Đại Viêm có một vị cửu diệp, liên minh mười hai nước là chuyện sớm hay muộn cũng phải hình thành, hắn còn cho rằng mình là đại vương Lâu Lan hay sao?”
“Chuyện này… thuộc hạ không biết.”
“Lui xuống đi, nếu hắn đến thì bảo là bản tướng quân bận rộn quân vụ, không gặp!”
“Vâng!”
Tên thuộc hạ lui ra ngoài rồi bay đi, không bao lâu sau đã đến một khu vực doanh địa khác.
Sau khi chào hỏi đám thị vệ canh chừng bên ngoài, hắn thuận lợi đi tới chủ trướng.
“Đại nhân, ta đã truyền đạt ý của ngài cho tướng quân.”
Trong doanh trướng truyền ra âm thanh: “Với lòng dạ của tướng quân, hẳn là sẽ không chấp chặt với ta… Hắn có hài lòng với đề nghị của ta không?”
Tên thuộc hạ đáp:
“Tướng quân nói hắn rất khó lòng tiếp nhận đề nghị ngu xuẩn này của ngài. Lâu Lan nên nghĩ lại mà xem tại sao nước mình lại suy yếu như vậy.”
“Cái gì?!”
“Đại nhân bớt giận, tướng quân bảo ta truyền đạt lại nguyên văn cho ngài nghe! Tướng quân còn nói sự vụ bận rộn, sẽ không gặp mặt ngài!”
Hắn vừa nói xong, trong doanh trướng im lặng một lúc lâu. Lát sau đại vu Ba Tư Nhĩ thở hắt ra, nói: “Cút!”
Tên thuộc hạ không dám chần chừ, lập tức chạy ra khỏi doanh địa Lâu Lan.
Đến một khu rừng cây vắng vẻ, hắn gửi đi một bức phi thư rồi mới quay trở về doanh địa Nhu Lợi.
Trong doanh địa Lâu Lan.
Ba Tư Nhĩ tức giận mắng: “Tạp La Nhĩ, Nhu Lợi quốc các ngươi là một đám man di chưa được khai hoá, các ngươi mà cũng xứng nói xấu Lâu Lan chúng ta?”
Tên vu sư đứng bên cạnh cung kính nói: “Đại nhân… vậy chúng ta có cần phải ngăn đường Ngu Thượng Nhung nữa không?”
“Ngươi thấy sao?”
“Thuộc hạ đề nghị không nên ngăn chặn Ngu Thượng Nhung, dùng thứ này để lấy lòng Đại Viêm. Hiện nay U Minh Giáo của Đại Viêm như mặt trời giữa trưa, liên minh mười hai nước sợ là khó có thể làm được gì.”
Ba Tư Nhĩ liếc nhìn hắn rồi nói: “Không.”
“Ý của đại nhân là…?”
“Ta không chỉ muốn ngăn đường Ngu Thượng Nhung mà còn muốn xua hắn tới địa phận của người Nhu Lợi, sau đó không tiếc mọi giá đánh giết hắn. Ma Thiên Các tất sẽ giận chó đánh mèo mà tấn công Nhu Lợi. Ta muốn xem xem Tạp La Nhĩ hắn có bản lãnh gì mà đòi chống lại cửu diệp!”
“Đại nhân anh minh.”
“Ngươi đi làm đi, nhớ rõ phải giả trang làm người Nhu Lợi.”
“Thuộc hạ minh bạch.”
...
Mười hai ngày rốt cuộc cũng trôi qua. Cộng thêm trước đó hai mươi bảy ngày, rốt cuộc khoảng thời gian phục sinh bốn mươi chín ngày của tộc Vô Khải đã xong.
Bốn mươi chín ngày không dài cũng không ngắn, đủ để tu hành giới phát sinh biến hoá cực lớn. Không ai biết tu hành giới hiện nay đã trở thành như thế nào.
Sáng sớm hôm đó, một hạt sương lóng lánh trượt xuống từ trên ngọn cây. Ánh nắng nhảy nhót trong khu rừng phản chiếu lên hạt sương tạo thành một tia sáng chói mắt.
Khi giọt nước sắp rơi lên tóc Ngu Thượng Nhung, nó đột nhiên bị một cỗ nguyên khí vô hình cản lại.
Cũng chính lúc này, Ngu Thượng Nhung mở mắt.
Nguyên khí phát tán, giọt nước trên đỉnh đầu bị sấy khô chỉ trong giây lát.
Ùng ục!
Trong thuỷ đàm lại bốc lên bong bóng khí.
Ngu Thượng Nhung bay ra khỏi rừng cây, lơ lửng ở gần đó quan sát thuỷ đàm.
Bong bóng khí càng lúc càng nhiều, sau đó biến thành nước nóng sôi trào. Hơi nước không ngừng bốc lên, vốn là một thuỷ đàm nhỏ, chỉ trong một thời gian ngắn đã bốc hơi hết, trở thành bùn đất.
Cuối cùng cũng không còn tiếng sôi sục nữa. Mảnh đất bùn ở đó trở nên khô ráo và vuông vức.
Ngu Thượng Nhung khoanh tay nhìn khu đất kia không chớp mắt…
“Đã đến lúc rồi…” Ngu Thượng Nhung nói khẽ.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn trời. Phía đông, ánh mặt trời rọi xuyên qua rừng cây, xuyên qua sông núi và đáp xuống toà thành cổ Lâu Lan ở phía xa.
Mọi thứ đều vô cùng yên tĩnh.
Một đàn chim tước dập dờn bay tới, tiếng chim kêu ríu rít không ngừng.
Trong đàn có một chú chim tước biến dị, nó có khứu giác rất nhạy bén, bèn đáp xuống khu bùn lầy, không ngừng mổ vào lớp đất.
Cộc cộc cộc… cộc cộc… cộc cộc…
Chim tước dường như đã ngửi thấy mùi vị gì đó, nó mổ rất nhanh, rất dùng sức.
Phốc!
Rốt cuộc nó đã mổ ra một lỗ hổng.
Soạt !
Một bàn tay đột nhiên phá đất chui lên, một phát tóm được chú chim tước kia! Năm ngón tay co lại tóm chặt cánh chim.
Sau đó bàn tay khẽ mở, chim tước lập tức hoảng hốt bay đi. Mà cánh tay kia lại vươn thẳng lên không trung.
Cảnh tượng này có thể khiến người ta sợ hãi. Nếu Ngu Thượng Nhung không sớm chuẩn bị tâm lý thì cũng sẽ cảm thấy kinh khủng.
Ngu Thượng Nhung nhìn chằm chằm cánh tay đang vươn lên cao.
Năm ngón tay duỗi thẳng, da tay thẳng thớm trông có vẻ trẻ tuổi, không giống như tay của một người đã luyện đao vô số năm.
Ngu Thượng Nhung lắc đầu. “Huynh không được may mắn cho lắm.”
Tộc nhân Vô Khải sau khi trọng sinh, người may mắn thì có thể giữ được hình dáng người trưởng thành, người xui xẻo thì thậm chí có thể biến thành trẻ sơ sinh. Nếu thọ mệnh không còn nhiều thì e là đến mấy ngụm sữa còn chưa kịp uống đã toi đời.
Nhưng nhìn cánh tay này thì xem ra còn có thể tiếp nhận được.
Phốc! Soạt!
Bùn đất văng tán loạn, một thân ảnh dơ bẩn xuất hiện, đứng trong đống bùn lầy.
Cho dù sắc mặt Ngu Thượng Nhung có vẻ bình tĩnh nhưng cảnh tượng tộc nhân Vô Khải phá đất chui lên quả thật khiến ai nấy cũng đều phải kinh ngạc.
Bùn đất sau khi bị nung khô đã trở nên giòn xốp, người đó rất dễ dàng phá đất chui lên.
Dò xét một lát, Ngu Thượng Nhung phát hiện thân thể đứng trên vũng bùn kia trông thon gọn nhỏ nhắn hơn trước, rất giống… thiếu niên.
Trên mặt và toàn thân đều bám đầy đất bùn cáu bẩn, nhìn không rõ bộ dáng. Nhưng cặp mắt kia… lại sáng lấp lánh, trong mắt tràn ngập vẻ tò mò và mờ mịt.
Thiếu niên đứng đó thật lâu không hề động đậy. Hắn nhìn thấy sông núi, rừng cây, thấy Mai Cốt Chi Địa, rốt cuộc nhìn tới thân ảnh Ngu Thượng Nhung đang lăng không lơ lửng cách đó không xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận