Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1437

“Ngươi nói quy củ với lão phu?” Lục Châu nhìn hắn.
“Đúng vậy, chính là quy củ! Đây là pháp tắc sinh tồn trong bí ẩn chi địa!” Tào Chiết Xuân nói.
“Quy củ của ngươi là muốn giết đồ nhi của lão phu?”
“?” Tào Chiết Xuân nhíu chặt mày.
“Quy củ của ngươi là muốn động đến thú hoàng do đồ nhi của lão phu hàng phục?” Lục Châu liên tục hỏi hai câu khiến Tào Chiết Xuân nói không ra lời.
Từ Trọng Hạ tiến về phía trước nói:
“Nếu hắn là đồ đệ của ngươi, vậy mời ngươi dẫn hắn rời đi. Bây giờ chúng ta muốn đối phó Lục Ngô.”
Đám người gật đầu. Mũi tên kia khiến bọn hắn hiểu được người này không hề đơn giản.
Thừa Hoàng cúi đầu nhìn Lục Ngô đang nằm rạp dưới đất. Tào Chiết Xuân lập tức ý thức được con thú vương kia chính là Thừa Hoàng trước mặt.
“Sư phụ…” Đoan Mộc Sinh yếu ớt gọi một tiếng, sau đó ngả người ra sau.
Đám người nhìn sang, phát hiện trên người Đoan Mộc Sinh nhuốm đầy máu tươi, từng đạo khí tức màu xanh nhạt bốc lên, duy trì sinh mệnh cho hắn.
Từ Trọng Hạ nhìn thấy cảnh này, vội vàng đến bên cạnh Tào Chiết Xuân, thấp giọng nói: “Đại ca, là hạt giống Thái Hư.”
Hai mắt Tào Chiết Xuân trợn trừng.
“Chuẩn bị!”
Toàn bộ liệp đội U Linh vây xung quanh ba ngọn sơn phong, nhao nhao gọi ra Tinh Bàn.
Tào Chiết Xuân cũng gọi ra Tinh Bàn, lúc này hắn còn mười bốn Mệnh Cách. Hai người khác có mười Mệnh Cách, một người chín Mệnh Cách, còn lại đều là tu hành giả bốn đến sáu Mệnh Cách.
Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, chuyện đã đến nước này, mọi đạo lý quy củ đều chỉ là nói nhảm.
Tào Chiết Xuân nói: “Lục Ngô đoạt Mệnh Cách của chúng ta, thù này không báo, sau này liệp đội U Linh chúng ta làm sao còn mặt mũi tồn tại?”
Lục Châu khẽ lắc đầu thở dài, trong lòng khóc không ra nước mắt.
Thẻ Thái Huyền đúng là cầm chưa nóng tay đã phải xùy ra rồi sao?
Lúc này Lục Ngô bỗng nhiên mở mắt nhìn Lục Châu: “Trả Mệnh Cách cho ta.”
Lục Châu tiện tay vung lên, viên Mệnh Cách Chi Tâm sáng lóng lánh bay về phía Lục Ngô.
Tào Chiết Xuân quả quyết hạ lệnh: “Xông lên!”
Hơn mười người từ bốn phương tám hướng đồng thời tấn công.
Lục Châu mặc niệm thần thông Pháp Diệt Tẫn Trí, lam liên nở rộ, lực lượng mênh mông tản ra tứ phía.
Phanh phanh phanh…
Mười người này bị chấn bay ngược ra sau.
“Thiên địa chi lực?” Tào Chiết Xuân tay cầm quyền trượng, vòng sáng bay ra chữa trị cho các huynh đệ bị thương.
Lục Châu nhíu mày. Đối thủ mười bốn Mệnh Cách không ngờ lại là siêu cấp vú em?
“Cao thủ hai Mệnh Quan. Đáng tiếc ngươi gặp phải liệp đội U Linh chúng ta.”
Tào Chiết Xuân lại huy động quyền trượng, từng đạo thanh sắc thuỷ long bay về phía đồng bọn, Tinh Bàn của bọn hắn mở rộng lên một phần, dưới chân xuất hiện trận pháp bao trùm phương viên mấy ngàn mét.
Đây là trận pháp tăng phúc.
Nói cách khác, trong phạm vi của trận pháp này, thực lực của bọn hắn được đề thăng lên một Mệnh Cách!
Kiếm cương phô thiên cái địa đánh tới. Lục Châu gọi ra Tinh Bàn ngăn trở.
Phanh phanh phanh…
Tinh Bàn bị lõm vào, Lục Châu đành lui lại.
Một đạo quang mang quỷ dị trong tay Tào Chiết Xuân rọi tới, rơi vào Tinh Bàn của Lục Châu. Toàn bộ khu vực Mệnh Cách trên Tinh Bàn hiện ra rõ ràng không sót chỗ nào.
“Đánh giá cao ngươi, thì ra chỉ là chín Mệnh Cách! Ai cho ngươi dũng khí này?!” Lòng tin của Tào Chiết Xuân tăng vọt.
“Trang bức nửa ngày, tưởng gì hoá ra là chín Mệnh Cách! Phế hắn đi!” Đám người hô to.
Diệp Vô Thanh lẩn trốn trong bóng tối thấy cảnh này không khỏi nghi hoặc. Sao có thể là chín Mệnh Cách? Ta rõ ràng nhìn thấy hắn đánh thắng Lục Ngô!
Hàng tấn kiếm cương áp xuống, Lục Châu bị hạ thấp độ cao.
Lục Ngô nuốt Mệnh Cách Chi Tâm xong, phần bụng khẽ động. Nó nhìn thoáng qua Lục Châu rồi nói: “Đi!”
“Sư phụ?” Diệp Thiên Tâm nghi hoặc nhìn sư phụ ứng phó gian nan. Nàng cưỡi Thừa Hoàng bay tới, Thừa Hoàng rít lên một tiếng cao vút.
Một đạo sóng âm quỷ dị càn quét qua đám người, khiến toàn bộ địch nhân đình trệ giữa không trung, lỗ tai ù ù, đầu óc trống rỗng.
Tào Chiết Xuân thấy thế, vỗ mạnh vào quyền trượng.
Gợn sóng cực lớn dập dờn bay ra đẩy ngược sóng âm ra ngoài, trạng thái đình trệ của đám người được giải trừ.
“Con súc sinh Thừa Hoàng này cũng không được bỏ qua.”
“Vâng.”
Phó Nguyễn Đông bay lên cao, trong mắt ngập tràn sát khí.
Được Tào Chiết Xuân trị liệu và trận pháp tăng phúc, nàng ta đã khôi phục lại bộ dáng cũ, nhưng trong lòng đang bị thù hận và lửa giận thiêu đốt. Nàng ta lạnh lùng nói:
“Đám đoạt Mệnh Cách của lão nương… Lão nương khiến ngươi vĩnh viễn bỏ mạng tại đây!”
Vù vù vù… Mưa tiễn cương như cuồng phong vũ bão đánh tới. Thừa Hoàng bị đau, vội vàng vọt về phía sau.
Lục Châu nâng Tinh Bàn lên ngăn trước mặt, Thái Huyền chi lực gia cố Tinh Bàn, ngăn chặn mọi đòn tấn công.
Nhưng tiếp tục như vậy không phải là biện pháp. Hắn quay đầu nhìn về phía Lục Ngô.
Lục Ngô bị thương không nhẹ, Mệnh Cách Chi Tâm vừa thu hồi cũng cần chút thời gian tịnh dưỡng, huống chi trước đó nó đã bị thương.
Tinh Bàn tuy không thể phá vỡ nhưng lực lượng trùng kích liên tục vẫn khiến Lục Châu phải lui về sau.
Tào Chiết Xuân nói: “Các huynh đệ, tuy hắn có thể điều động thiên địa chi lực nhưng tu vi quá yếu! Đánh cho ta, đánh chết hắn!”
“Vâng!”
Sức tấn công càng lúc càng mãnh liệt, hai chân Lục Châu ghim sâu vào lòng đất, Thái Huyền chi lực không ngừng tiêu hao, Tinh Bàn rung động.
“Cho tới bây giờ ta còn chưa thấy chín Mệnh Cách chịu đòn tốt như vậy. Người kim liên giới đều như thế?”
Có Tào Chiết Xuân duy trì, đám người có thể tấn công mười bữa nửa tháng. Hoả lực mạnh mẽ như thế, dù là chân nhân, nếu không hoàn thủ mà chỉ phòng ngự thì cũng gánh không nổi.
Lục Ngô nghiêng đầu nhìn Lục Châu, trầm giọng nói: “Lục Thiên Thông… ngươi đang làm cái gì?”
Tinh Bàn Lục Châu xuất hiện mấy vết lõm.
Lục Châu lắc đầu, trong lòng bàn tay xuất hiện Thẻ Thái Huyền rồi bóp nát. Thái Huyền chi lực trong nháy mắt tràn đầy viên mãn.
Tinh Bàn lại trở nên tròn trịa, ngăn chặn ngàn vạn đao cương kiếm cương.
“Ngăn hắn lại! Đừng để hắn bay lên!” Từ Trọng Hạ hô.
Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên thư. Pháp Diệt Tẫn Trí! Lam liên dưới chân nở rộ.
Toàn bộ kiếm cương đao cương bị đánh lùi!
“Cút.”
Thần thông Chúng Sinh Ngôn Âm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận