Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 999

“Mạnh hộ pháp nói có lý, thời gian không đợi người, Lục tiền bối, ta sẽ đi cùng ngài đến Thiên Luân sơn mạch.” Nhiếp Thanh Vân nói.
“Đồ nhi nguyện đi cùng sư phụ.” Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đồng thanh nói.
Mệnh Cách Chi Tâm là chuyện đại sự, nhất định sẽ gây ra phong ba bão táp không nhỏ, rất có thể đôi bên sẽ phải đánh nhau đến ngươi sống ta chết.
Lục Châu vuốt râu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bây giờ không nên nóng vội.” Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn về phía sân viện của mình trên ngọn sơn phong đã chẳng còn nguyên vẹn.
Nhiếp Thanh Vân vội nói: “Ta sẽ cho người sửa chữa ngay, mời Lục tiền bối đến Thiên điện nghỉ ngơi tạm.”
Lục Châu gật đầu: “Mệnh Cách quan trọng như vậy, chúng ta càng không thể hành động thiếu suy nghĩ. Ngung thú đã bị lão phu giết, nếu lão phu rời khỏi Vân Sơn, Dư Trần Thù nhân cơ hội này lẻn vào giết chóc bắt người thì các ngươi làm sao chống cự được?”
“Chuyện này…” Nhiếp Thanh Vân sửng sốt. Đúng là hắn chưa nghĩ đến chuyện này.
Lục Châu không nói gì nữa, xoay người bay về phía Thiên điện. Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau.
“Lục tiền bối nói cũng đúng, Dư Trần Thù còn ở đây, chúng ta không thể hành động vội vàng. Tư Không tiền bối đã bị hắn bắt, Vân Sơn càng phải cẩn thận hơn. Với phong cách làm việc của Thiên Vũ Viện thì bọn hắn nhất định sẽ phái người giám thị Vân Sơn, chưa kể còn có cao thủ ẩn tàng trong cung.” Hạ Trường Thu thở dài nói, “Trừ phi Lục tiền bối một mình rời đi, những người khác ở lại thủ hộ Vân Sơn thì may ra.”
Sau khi xảy ra chuyện Tư Không Bắc Thần bị bắt, cả Vân Sơn không ai dám tự ý rời đi.
Lục Châu vào Thiên điện, lấy Mệnh Cách Chi Tâm ra lẳng lặng quan sát. “Thứ này thật sự có thể giúp tu hành giả khai Mệnh Cách sao? Mệnh Cách rốt cuộc là gì?”
Lục Châu biết đã đến lúc mình nên tìm hiểu về Mệnh Cách, nhưng lúc này còn có chuyện quan trọng hơn cần quyết định là có nên đi Thiên Luân sơn mạch hay không?
Có lẽ Thiên Luân sơn mạch sẽ trở thành nơi tranh đấu giữa các thế lực, nếu chỉ vì Mệnh Cách thú thì hình như không có lời, vì Lục Châu có Thẻ Nghịch Chuyển, đừng nói 1.500 năm, cho dù là 2.000 năm hắn cũng có thể nghịch chuyển được. Duy chỉ có một ưu điểm là Mệnh Cách Chi Tâm có thể giúp tu hành giả có thêm năng lực đặc thù nào đó.
“Lực lượng phi phàm đã dùng hết, át chủ bài lại ít đi một phần.”
Lực lượng phi phàm không chỉ giúp Lục Châu mạnh hơn các tu hành giả cùng giai mà vào thời khắc mấu chốt còn có thể phát huy tác dụng không thể tưởng tượng.
Hơn nữa Dư Trần Thù sẽ không đến đó một mình, lại thêm các đại tông môn khác cũng sẽ xuất hiện, dù Lục Châu mang theo Nhiếp Thanh Vân và hai đồ đệ cũng khó có thể thắng được đối phương.
Chẳng lẽ phải che giấu danh tính?
Hai mắt Lục Châu bỗng toả sáng: “Nếu Thiên Vũ Viện đi Thiên Luân sơn mạch, lão phu thừa cơ tập kích Thiên Vũ Viện sẽ cứu được Tư Không Bắc Thần.”
Vừa nghĩ vậy Lục Châu lại lắc đầu. Lão phu có thể nghĩ đến thì Dư Trần Thù cũng vậy.
Thật hối hận vì không dẫn Tư Vô Nhai theo, nhưng hắn nhất định phải mang theo Hải Loa để tra ra thân thế của nàng, mà chỉ có Tiểu Diên Nhi mới thích hợp đi cùng để chăm sóc nàng.
“Người đâu, gọi Mạnh Trường Đông đến, bảo hắn cầm theo phù chỉ.” Lục Châu hạ lệnh.
“Vâng.”
Ít ra vẫn có thể liên lạc với Tư Vô Nhai.
Không bao lâu sau, Mạnh Trường Đông cung kính đẩy cửa đi vào.
“Lục tiền bối, ngài tìm ta?”
“Lão phu muốn liên lạc với Tư Vô Nhai.” Lục Châu nói.
“Vâng.”
Lần này Mạnh Trường Đông đã thông minh hơn, khi không có gì làm hắn đã khắc hoạ sẵn trận đồ. Lúc đệ tử Vân Sơn đến truyền lời hắn đã mang theo trận đồ đến.
Mạnh Trường Đông đặt trận đồ dưới sàn, lấy phù chỉ ra bắt đầu thiêu đốt.
Cùng lúc đó, Tư Vô Nhai đang nghiên cứu Không Liễn và Thuỷ Toa, thấy trong sảnh xuất hiện ánh sáng bèn lấy phù chỉ ra thiêu đốt. Giữa không trung lập tức xuất hiện một màn hình ánh sáng.
Nhìn thấy Lục Châu và Mạnh Trường Đông, Tư Vô Nhai lập tức hành lễ. “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Lục Châu phất tay. “Được rồi, không cần đa lễ, vi sư có việc quan trọng cần thương lượng với ngươi.”
“Việc quan trọng?”
Lục Châu nói tóm tắt chuyện về Mệnh Cách thú, Thiên Luân sơn mạch, Thiên Vũ Viện và các thế lực ở hồng liên giới. Chỉ bỏ qua việc mình vừa khai thập diệp mà nói rằng đã là thập diệp từ lâu.
Tư Vô Nhai vội lên tiếng ca ngợi: “Thì ra sư phụ đã tấn thăng thập diệp, chúc mừng sư phụ…”
“Nói chính sự. Theo ý ngươi thì chuyện này vi sư nên ứng phó ra sao?”
Tư Vô Nhai hỏi: “Trong tay sư phụ bây giờ còn bao nhiêu át chủ bài có thể dùng?”
Câu hỏi này thật khó trả lời. Lục Châu cũng không thể nói cho hắn biết mình có thẻ Một Kích Chí Mạng và thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong. Nhưng không nói ra thì làm sao mà bàn bạc chiến lược?
Thấy sư phụ lâm vào suy nghĩ, Tư Vô Nhai cũng rất thức thời, lập tức nói: “Là đồ nhi đường đột, xin sư phụ thứ tội.”
“Không sao.”
“Đồ nhi cả gan xin hỏi sư phụ một câu, trong tình huống một đối một, sư phụ có chắc chắn đánh thắng Dư Trần Thù không?”
Lục Châu vuốt râu đáp: “Đừng nói là một tên Dư Trần Thù, cho dù có hai Dư Trần Thù, nếu hắn dám chính diện đối mặt thì vi sư cũng nắm chắc sẽ bắt được hắn.”
Trong lòng Mạnh Trường Đông khẽ động. Đây chính là sự tự tin của người khai Mệnh Cách sao? Lúc này Mạnh Trường Đông càng thêm chắc chắn mình gia nhập Ma Thiên Các là việc cực kỳ có lời!
Tư Vô Nhai gật đầu nói:
“Đồ nhi đã hiểu, chuyện này không có gì khó. Nếu Mệnh Cách thú đã bị sư phụ giết thì bên phía Thiên Luân sơn mạch cũng chỉ là ‘có khả năng’ tồn tại Mệnh Cách thú mà thôi. Trên đời này chuyện không chắc chắn thì người ta thường không muốn làm. Vậy thì sư phụ hãy biến việc ‘có khả năng’ trở thành ‘chắc chắn có’. Mệnh Cách quan trọng như vậy, Dư Trần Thù không thể không tìm đến.”
“Làm sao biến việc này thành ‘chắc chắn có’?” Lục Châu hỏi lại.
“Đưa Mệnh Cách Chi Tâm của Ngung thú ra.” Tư Vô Nhai thản nhiên nói lời kinh người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận