Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 991

“Nhiếp tông chủ đừng quá nhạy cảm, Lục tiền bối vẫn thường làm vậy. Vừa rồi Lục tiền bối thi triển lam liên, nếu ta đoán không lầm thì đây là một trong các phương pháp tu luyện ra lam liên.” Hạ Trường Thu đứng bên cạnh lên tiếng giải thích.
“Lam liên? Hạ quán chủ, theo ý ngươi thì có thật Lục tiền bối đến từ kim liên giới không?” Nhiếp Thanh Vân hỏi.
“Nhiếp tông chủ, tuy rằng tu vi ta không cao, kém xa Nhiếp tông chủ, nhưng ta có mấy lời khuyên không biết có nên nói ra hay không.”
“Mời nói, đừng ngại!”
“Cao nhân làm việc đều có sở thích riêng. Lục tiền bối tu vi khó lường, đám người chúng ta nên bình tĩnh đối đãi, đặc biệt đừng bao giờ chất vấn việc tu luyện của ngài ấy, đây là cấm kỵ. Đương nhiên nếu Lục tiền bối nguyện ý truyền thụ tâm đắc tu hành thì lại là chuyện khác. Mặc kệ ngài ấy là người kim liên, hồng liên hay lam liên, chỉ cần làm việc có lợi cho chúng ta thì còn cần phải quan tâm điều đó làm gì? Nếu không may chạm phải ranh giới của Lục tiền bối…” Nói đến đây, Hạ Trường Thu nở nụ cười rồi không nói tiếp nữa.
Nhiếp Thanh Vân chắp tay nói: “Đa tạ Hạ quán chủ đã nhắc nhở.”
Hạ Trường Thu gật đầu: “Khoảng thời gian này đệ tử Thiên Liễu Quan đã làm phiền Nhiếp tông chủ rồi.”
Nhiếp Thanh Vân cười ha hả nói: “Nếu Hạ quán chủ không chê thì cứ xem Vân Sơn như nhà của mình, chúng ta thường xuyên giao lưu quan hệ.”
“Đa tạ.” Hạ Trường Thu nói xong xoay người rời đi. Đây chính là chỗ tốt của việc có chỗ dựa lớn nha.
Nhìn theo bóng lưng Hạ Trường Thu, Nhiếp Thanh Vân cảm giác được người này là một nhân tài có cái nhìn rất trực quan và thông suốt. Ngược lại bản thân mình nếu có thể nhìn thấu những điều này ngay từ đầu thì đã không bị ăn hai chưởng của Lục tiền bối. Nghĩ lại, mình quả thật đã quá cổ hủ.
Lúc này, ngọn sơn phong của Lục Châu lại tiếp tục hội tụ năng lượng sinh cơ khổng lồ. Nhiếp Thanh Vân cúi đầu làm việc, không nghĩ ngợi nữa.
Lục Châu liên tục sử dụng hai mươi tấm Thẻ Nghịch Chuyển, mỗi tấm nghịch chuyển sáu trăm ngày tuổi thọ, tổng cộng nghịch chuyển hơn ba mươi năm. Cơ năng thân thể trở nên dẻo dai hơn, tóc cũng thêm một chút hoa râm.
Còn thừa lại 57 tấm Lục Châu không tiếp tục dùng mà lưu lại, sau này có lẽ Thẻ Nghịch Chuyển sẽ càng tăng giá trị thọ mệnh.
Tuổi thọ còn lại: 231.730 ngày, tương đương khoảng 635 năm.
“Rút thưởng.”
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 110 điểm may mắn, thu hoạch được 50 thẻ Đỡ Đòn Chí Mạng , 1 Thiểm Diệu Chi Thạch.].
Lục Châu không khỏi nghi hoặc.
“Đỡ Đòn Chí Mạng đã có 188 tấm, chẳng lẽ về sau lão phu còn phải chết 188 lần?” Lục Châu nhíu mày.
Đúng là cái thẻ cùi bắp. Lão phu mà vô địch thì món đồ này chẳng có chút tác dụng gì, đã bao lâu rồi còn chẳng dùng tới lần nào.
Lục Châu đóng giao diện rút thưởng, bắt đầu tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Cùng lúc đó, trong nhà giam dưới lòng đất của Thiên Vũ Viện.
Dư Trần Thù tay chắp sau lưng chậm rãi đi vào, sau lưng có một tên đệ tử cầm đèn cung kính theo sau.
Nhìn Tư Không Bắc Thần bị trói trong phòng giam với dáng vẻ đồi phế không chịu nổi, Dư Trần Thù không khỏi lắc đầu. “Với năng lực tầm này, ngươi không giết được Trần Bắc Chinh.”
“Ha ha…” Tư Không Bắc Thần khàn giọng cười.
“Chúng ta đều là người hồng liên giới, cần gì phải tự giết lẫn nhau. Tư Không Bắc Thần, ngươi hẳn phải minh bạch đạo lý này. Nói đi, tên họ Lục hứa hẹn cho ngươi chỗ tốt gì mà khiến ngươi khăng khăng một mực như thế?” Dư Trần Thù mặt không thay đổi nói.
“Dư Trần Thù, nếu ngươi có gan thì giải khai Phiền Lung Ấn, chúng ta chiến đấu một trận công bằng, để ngươi nhìn xem ta có bản sự giết Trần Bắc Chinh hay không!” Tư Không Bắc Thần cười to.
“Dù gì ngươi cũng là Điện chủ Cửu Trọng Điện danh chấn thiên hạ, sao lại ngây thơ như thế? Trên đời này nào có thứ gọi là công bằng?” Dư Trần Thù đả kích không chút lưu tình. “Ngươi cho rằng ta chỉ có mỗi Phiền Lung Ấn?”
Tư Không Bắc Thần lặng im không đáp. Lúc này trong căn phòng giam đối diện bỗng truyền đến tiếng cười.
“Người mới, ngươi đúng là ngây thơ nha. Thủ đoạn của Dư lão tặc nhiều lắm đó, ha ha ha… đặc biệt là mấy thủ đoạn hèn hạ hạ lưu.”
“Dư Trần Thù, ngươi đúng là có mới nới cũ, bắt được người mới lại không thèm tâm sự với bọn ta nữa. A a a a… thả ta ra ngoài!”
Dư Trần Thù đột nhiên quát lên: “Câm miệng!” Sóng âm lăn lộn phát tiết ra ngoài chấn trụ cả tầng hầm.
“Ối dào… đúng là hù chết người ta. Miệng ngươi vẫn thúi y như trước kia, thúi muốn chết! Phi phi phi… đừng để ta ra ngoài, nếu không ta nhất định sẽ chém đứt tứ chi của ngươi, à không, năm chi chứ ha ha, sau đó bỏ vào vò rượu ngâm uống!”
Dư Trần Thù xoay người lại tung ra một chưởng. Chưởng ấn mang theo Nghiệp Hoả xuyên qua bóng tối đánh thẳng vào một tù nhân có gương mặt dữ tợn và vô cùng bẩn thỉu. Ầm!
Sau đó không gian trở nên yên tĩnh lại. Tư Không Bắc Thần chỉ kịp nhìn thấy đối phương là một người gầy như que củi, gương mặt hốc hác như ma quỷ.
“Cứu Thiên Viện?” Trong lòng hắn không khỏi cả kinh.
Dư Trần Thù không thèm để ý đến người nọ nữa. “Tên họ Lục đến từ kim liên giới. Hắn đã lẻn vào hoàng cung tiếp xúc với tiểu hoàng đế. Ta biết nhiều chuyện hơn ngươi tưởng đấy, tốt nhất nên thành thật khai báo.”
“Ngươi muốn tìm hiểu về Lục tiền bối?” Tư Không Bắc Thần lại cười ha hả.
“Hắn có thể giết Trần Bắc Chinh, Trần Thiên Đô, Diệp Chân, tu vi quả thật khó lường. Nghe đồn hắn đã khai Mệnh Cách, việc này có thật không?” Dư Trần Thù hỏi.
“Biết rõ còn cố hỏi làm gì?”
Trong các căn phòng giam hai bên hành lang lại vang lên tiếng xiềng xích rung động.
“Có người khai Mệnh Cách? A ha ha… thật sự khai Mệnh Cách? Quá tốt, mau tới đây đi, tới cứu vớt cái thế giới hắc ám này đi, thanh tẩy nó đi! Chúng ta phải dâng nữ nhân tốt nhất lên cho hắn để cải thiện huyết mạch hồng liên giới!”
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, khai một Mệnh Cách cần đến 1.500 năm thọ mệnh, loại hung thú đẳng cấp cao này đã sớm rời khỏi hồng liên giới, không cách nào tìm thấy, không cách nào có được loại trái tim sinh mệnh cao cấp bậc này! Dư Trần Thù, ngươi mau nói cho ta biết, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận