Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 502

Dịch trạm vốn là nơi tin tức lưu thông, đám tu hành giả có kiến thức rộng rãi đều kinh hãi nhìn thanh Trường Sinh Kiếm đang lơ lửng trước mặt.
“Đúng thật là hắn! Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung!”
“Kiếm Ma vẫn chưa chết!”
Từ sau khi rời khỏi Vu Hàm Sơn, Ngu Thượng Nhung vẫn một đường bay về.
Hắn không hề biết Ma Thiên Các gặp phải kiếp nạn lớn, vì thế trên đường đi không chút lo lắng. Hiện tại Ngu Thượng Nhung chỉ là Nguyên Thần cảnh tam diệp nên làm việc rất khiêm tốn, vốn định nhanh chóng rời khỏi Thần Đô nhưng trên đường lại nghe người ta bàn tán khắp nơi về cửu diệp kim liên.
Trên đời này không có ai quan tâm đến chuyện cửu diệp hơn cường giả bát diệp. Ngu Thượng Nhung cũng không ngoại lệ.
Thế là hắn đến dịch trạm Thần Đô nghỉ chân, thuận tiện dò la tin tức về cửu diệp.
Nghe cả nửa ngày, rốt cuộc Ngu Thượng Nhung đã hiểu rõ chân tướng sự tình, dùng một câu nói ngắn gọn là: sư phụ đã sử dụng tu vi cửu diệp để càn quét bát đại môn phái.
Còn chuyện chi tiết bên trong cụ thể thế nào thì phải về Ma Thiên Các hỏi rõ ràng mới được. Ngu Thượng Nhung chỉ cần xác nhận Ma Thiên Các vẫn ổn, thế là đủ.
Chỉ là hắn không ngờ trong dịch trạm lại có người nhận ra mình.
Trước đó Ngu Thượng Nhung chỉ mới gặp nàng ta một lần, đó là lúc hắn cùng đại sư huynh đi du lãm Thần Đô, từng nghỉ lại ở phủ Kỳ Vương Tần Quân. Chỉ gặp có một lần, không ngờ nàng ta lại cố chấp với Ma Thiên Các đến thế.
Trường Sinh Kiếm lơ lửng giữa không trung ngăn cản Tần Nhược Băng khiến nàng không dám bước lên.
Ngu Thượng Nhung xoay người đi, quay lưng về phía Tần Nhược Băng, bình tĩnh nói: “Đừng quá đề cao chính mình, như thế sẽ té rất đau. Cáo từ.”
Nếu không từ chối thẳng thừng thì sẽ chỉ làm hại nàng ta thêm mà thôi.
Khi Ngu Thượng Nhung bước đi, Trường Sinh Kiếm chủ động bay trở vào vỏ kiếm.
Không có tu hành giả nào can đảm mạo phạm một nhân vật như thế, trừ phi kẻ đó không còn muốn sống nữa.
Đám tu hành giả dùng ánh mắt đầy sùng bái và ước ao nhìn Ngu Thượng Nhung rời đi… Kiếm khách chân chính hẳn phải là như thế.
Thậm chí trong mắt một tiểu nhị bình thường ở dịch trạm, hình tượng Ngu Thượng Nhung đã cao lên gấp mấy lần. Bình thường tiểu nhị bị không ít người mỉa mai coi thường, đa số các tu hành giả tu vi thấp đều thích trút giận lên đầu hắn. Trái lại cao thủ hàng đầu khiến người ta vừa nghe tên đã sợ mất mật như Kiếm Ma lại bình dị gần gũi đến thế. Chênh lệch giữa người và người thật là quá lớn!
“Ta cứ như đang nằm mơ. Ta được trò chuyện với Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung!”
“Đây mà là ma đạo ư? Dạng người khiêm tốn thế này… mới là cao thủ kiếm đạo chân chính.”
“Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật. Trước đây nghe đồn Kiếm Ma là ma đầu giết người không chớp mắt, hầy… thì ra đều là do người hữu tâm đố kỵ.”
“Đám người trong danh sách tử vong đều là bọn hèn hạ tiểu nhân vô sỉ, ta đây lại còn hy vọng Kiếm Ma tiền bối tiếp tục thêm người vào danh sách, như thế mới thú vị.”
Tin tức cửu diệp kim liên xuất hiện đã truyền bá đi với tốc độ vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
Tứ đại hộ pháp U Minh Giáo ở Lương Châu xa xôi vốn đang định đánh một trận với người Nhu Lợi, chỉ trong một đêm đột nhiên yên tĩnh lại.
Vu Chính Hải nhìn tứ đại hộ pháp đắc lực mà hắn xem trọng nhất, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
“Hoa Trọng Dương, người ta tin cậy nhất là ngươi, rốt cuộc kẻ nào đã truyền cái tin bậy bạ này đi hả?” Vu Chính Hải trầm giọng nói.
“Giáo chủ, toàn bộ phân đà của chúng ta đều chạy đi nghe ngóng, chuyện cửu diệp sợ là không thể làm giả.” Hoa Trọng Dương nói.
Bạch Ngọc Thanh đứng bên cạnh khom người nói: “Ma Thiên Các bị người vây công, đúng lúc người Nhu Lợi cũng tấn công tới, làm gì có chuyện trùng hợp đến thế? Nhất định là có kẻ giở trò quỷ.”
Hoa Trọng Dương nói:
“Dị tộc đột nhiên rút lui, hẳn là đang kiêng kỵ chuyện có cửu diệp xuất thế. Điều này đối với chúng ta là chuyện tốt. Sau này chúng ta có thể chuyên tâm đối phó hoàng thất.”
Vu Chính Hải nghe bọn họ thay phiên nhau nói nhưng chẳng hề lộ vẻ vui mừng, ngược lại hắn đi tới đi lui, trong lòng bất an không thôi.
“Tình hình Ma Thiên Các thế nào rồi?” Vu Chính Hải hỏi.
Cho dù hắn đánh chiếm được cả thiên hạ thì thế nào? Cửu diệp xuất hiện sẽ chỉ khiến toàn bộ kế hoạch bị huỷ hoại trong phút chốc.
Hoa Trọng Dương đáp:
“Về cơ bản đã xác định thất đại môn phái vây công Ma Thiên Các thất bại. Bình chướng Kim Đình Sơn khôi phục. Cửu diệp… chỉ sợ là mạnh hơn chúng ta nghĩ rất nhiều.”
Sư phụ trở nên mạnh mẽ như vậy, Vu Chính Hải không hề thấy vui vẻ, thậm chí còn buồn bực hoảng hốt.
Nếu cứ tiếp tục như vậy làm sao hắn hạ thủ với hoàng thất được? Muốn đánh hạ Đại Viêm, chung quy hắn vẫn phải đấu cùng hoàng thất một trận. Đến lúc đó lỡ như sư phụ gọi ra kim liên cửu diệp chạy tới thì biết làm sao?
Không dám nghĩ nữa, chỉ tưởng tượng thôi đã muốn nghẹn chết.
Dường như đã đoán được suy nghĩ của Vu Chính Hải, Hoa Trọng Dương cẩn thận dè dặt nói:
“Giáo chủ, hiện tại Lương Châu đã ổn định, hay là… ngài đến Thanh Châu hoặc Dương Châu tránh một chút?”
Chuyện ở Lương Châu đã ổn định, nếu còn tiếp tục ở đây thì Vu Chính Hải rất dễ dàng bại lộ vị trí.
Vu Chính Hải nghe được lập tức nhướng mày, bước chân dừng lại, nghiêm túc nói: “Sao bản toạ phải trốn?”
Đường đường là Giáo chủ ma giáo đệ nhất thiên hạ, sao phải trốn chứ?
Hoa Trọng Dương ý thức được mình lỡ miệng, bèn vội khom người: “Thuộc hạ… thuộc hạ chỉ đề nghị vậy thôi.”
“Đại Viêm cửu châu, ngoại trừ Thần Đô thì những châu khác không bao lâu nữa đều sẽ bị U Minh Giáo khống chế. Hiện tại còn những khu vực nào khó đánh hạ?” Vu Chính Hải hỏi.
“Địa khu Kinh Châu, nơi đó địa thế hiểm yếu, núi non trùng điệp, cây cối tươi tốt, còn có trận pháp bảo hộ, dễ thủ khó công.” Hoa Trọng Dương đáp.
Vu Chính Hải gật đầu. “Vậy ta sẽ tự mình toạ trấn Kinh Châu.”
“Giáo chủ anh minh! Có Giáo chủ tự mình toạ trấn, lo gì không đánh hạ được Kinh Châu. Sáng sớm mai thuộc hạ nguyện cầm lái đưa tiễn Giáo chủ một đoạn đường.” Hoa Trọng Dương nói.
“Trọng Dương huynh đã mệt nhọc mấy ngày nay, chuyện này vẫn nên giao cho ta thì hơn.” Bạch Ngọc Thanh nói.
“Ta cảm thấy hai vị huynh trưởng đều có vẻ mệt mỏi. Để ta đi cho.” Địch Thanh cũng lên tiếng tranh giành.
Vu Chính Hải liếc mắt nhìn bốn người rồi nói:
“Hoa Trọng Dương đi theo ta một chuyến, còn lại ba người các ngươi ở lại trấn giữ Lương Châu Mạc Thành, nếu còn gặp tên cao thủ Nhu Lợi quốc Tạp La Nhĩ kia thì cứ tiền trảm hậu tấu, mặc kệ bọn hắn có cầu hoà hay nhận thua đi nữa.”
“Thuộc hạ cẩn tuân dụ lệnh của Giáo chủ.” Bạch Ngọc Thanh, Địch Thanh và Dương Viêm đồng thanh đáp.
Hoa Trọng Dương có vẻ vui mừng, khom người nói: “Vậy thuộc hạ trở về chuẩn bị một chút…”
“Không cần.”
“Ý của Giáo chủ là…?”
“Đi ngay bây giờ.” Vu Chính Hải chắp tay sau lưng nhìn về phía Kinh Châu.
“Tuân mệnh!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận