Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 529

Sau đó bốn ngày Lục Châu không hề rời khỏi Đông Các, mãi cho đến sáng ngày thứ năm.
Lục Châu cảm giác được lực lượng phi phàm đã khôi phục đầy đủ, trạng thái tinh thần và thể lực đều tốt hơn trước nhiều.
“Tu vi dường như cũng tăng lên không ít.” Lục Châu thì thầm tự nhủ. “Xem ra tốc độ đột phá thăng cấp nhờ tu hành không hề chậm.”
Nếu vậy Lục Châu có thể tiết kiệm rất nhiều điểm công đức để mua “Kim liên khai diệp”. Về sau khi việc thăng cấp tu vi trở nên ngày càng khó thì lại dùng điểm công đức mua, tốc độ tăng tu vi vẫn sẽ rất nhanh.
Lục Châu làm một số động tác thể dục trong phòng rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
“Sư phụ, hôm qua thất sư huynh đi Kinh Châu. Huynh ấy thấy người đang nghỉ ngơi nên dặn đồ nhi báo với người một tiếng.” Tiểu Diên Nhi vừa luyện tập với Phạm Thiên Lăng vừa nói.
“Đã biết.”
Lục Châu chắp tay đi xuống bậc thềm.
Với tu vi của Tư Vô Nhai mà bảo hắn bắt trói Vu Chính Hải về thì gần như không thể. Lục Châu phái hắn đi là vì Tư Vô Nhai có thể gặp mặt Vu Chính Hải dễ dàng, cho dù không thể mang Vu Chính Hải quay về thì ít nhất cũng có thể hiệp trợ Vu Chính Hải đối phó với hoàng thất.
Nhớ tới lời Tư Vô Nhai nói, Lục Châu thầm than một tiếng. Nghiệt đồ quả thật số khổ.
Trước khi tìm được thuỷ tinh cầu ký ức, Lục Châu không dám xác định Cơ Thiên Đạo có giết Vu Chính Hải hay không.
Lão phu là người hiểu lý lẽ nha.
“Diên Nhi, gần đây tu vi của con thế nào rồi?” Lục Châu hỏi.
Tiểu Diên Nhi uỷ khuất nói: “Sư phụ, khai diệp thật là khó! Mãi vẫn chưa xuất hiện tam diệp.”
“Tam diệp? Con khai nhị diệp từ bao giờ?” Lục Châu nhớ rõ nha đầu này vừa mới khai nhất diệp không lâu.
Hầu hết tu hành giả sau khi vào Nguyên Thần cảnh, tốc độ tăng tu vi đều giảm mạnh. Nha đầu này thì ngược lại, càng lúc càng nhanh. Thật là vô lý!
“Hình như khoảng nửa tháng trước, đồ nhi không nhớ rõ.” Tiểu Diên Nhi gãi gãi đầu.
Nửa tháng… Lục Châu thật không biết nên nói gì cho phải. Mới nửa tháng mà ngươi đã muốn khai tam diệp, đúng là quá sức tưởng tượng.
“Vi sư phải ra ngoài một chuyến, con ở lại trên núi chăm chỉ tu luyện.”
“Sư phụ, đồ nhi cũng muốn đi!” Tiểu Diên Nhi hưng phấn nói.
“Nghe lời.” Lục Châu nghiêm mặt lại.
“Vâng…”
Lục Châu phất tay áo đi về phía hậu sơn. Nhìn theo bóng lưng sư phụ, Tiểu Diên Nhi uỷ khuất vô cùng. Trước đây sư phụ đều dẫn nàng theo, bây giờ lại không cho theo nữa, sao nàng không tủi thân cho được.
“Sư phụ nhất định là ghét bỏ mình tu vi quá thấp…” Tiểu Diên Nhi mếu máo lầm bầm.
Đi tới hậu sơn, Lục Châu nâng tay, một tấm Thẻ Dịch Dung xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Trước đây Lục Châu không có năng lực tự vệ nên phải mang theo Tiểu Diên Nhi. Nhưng bây giờ đã khác, hiện tại hắn đã là tu hành giả Nguyên Thần cảnh, còn có thần thông Thiên thư và đống thẻ đạo cụ, dư sức tự bảo vệ mình. Nếu dẫn theo Tiểu Diên Nhi sẽ dễ dàng bị người hữu tâm nhận ra.
Trong tu hành giới, chỉ có bước vào Nguyên Thần cảnh mới xem như đã thật sự nhập môn. Chỉ có Nguyên Thần cảnh mới thi triển được đại thần thông.
Kỳ thực tu hành giới không có định nghĩa chuẩn xác cho đại thần thông, đa số tu hành giả cho rằng các chiêu thức mạnh nhất trong pháp môn của ba nhà Nho, Thích, Đạo đều được gọi chung là đại thần thông, như kiếm pháp Kiếm Ma Túc Mệnh, đao pháp Huyền Thiên Tinh Mang các loại.
Ngoài ra còn một điều nữa, đó là chỉ Nguyên Thần cảnh mới có thể khai diệp. Một khi đã vào Nguyên Thần cảnh thì không còn là kẻ yếu.
“Kinh Châu?” Lục Châu nhìn về phía Kinh Châu.
“Lão phu muốn xem xem rốt cuộc tâm tư của nghiệt đồ là gì.”
Có Thẻ Dịch Dung trong tay, Lục Châu muốn bắt nghiệt đồ Vu Chính Hải cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
Cho dù Lục Châu tạm thời rời khỏi Ma Thiên Các cũng không ai dám nghi vấn gì. Kim Đình Sơn có đám người Ngu Thượng Nhung toạ trấn, tầng bình chướng cũng đã được khôi phục, mức độ an toàn đạt tới mức cao nhất từ trước đến nay.
“Bạch Trạch.”
Lục Châu gọi một tiếng, Bạch Trạch đạp bước trên mây chạy tới. Lục Châu nhảy lên lưng nó bay đi.
Trên thiên không, bàn tay hắn nắm lại bóp nát Thẻ Dịch Dung, một luồng năng lượng nhàn nhạt lập tức bao phủ toàn thân Lục Châu.
Lục Châu không biết bộ dáng hiện tại của mình trông như thế nào, bèn hạ xuống một hồ nước dưới chân núi, cúi đầu nhìn xuống mặt hồ.
Hình ảnh phản chiếu dưới hồ là một lão giả tinh thần quắc thước, mái tóc muối tiêu, ngũ quan góc cạnh.
Lục Châu hài lòng, điều khiển Bạch Trạch phi hành tới Kinh Châu.
Hai ngày sau.
Trong phòng chữ Thiên trên lầu hai khách điếm Vân Lai tại Kinh Châu Thành.
Lục Châu ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa suy nghĩ vừa theo bản năng đưa tay lên vuốt râu... Bàn tay tóm vào hư không, lúc này hắn mới nhớ tới dung mạo hiện tại chỉ có hàm râu rất ngắn.
Thật là… thói quen khó bỏ. Dung mạo vừa thay đổi nên vẫn chưa quen.
Lục Châu đã đến Kinh Châu Thành từ hôm qua, điều bất ngờ là U Minh Giáo vẫn chưa hạ thủ với Kinh Châu Thành. Dân chúng dường như cũng không bị ảnh hưởng gì.
U Minh Giáo đã hứa hẹn sẽ không làm hại đến dân chúng. Bọn hắn muốn tranh thiên hạ, đương nhiên hiểu được lão bách tính mới là căn nguyên của thiên hạ, muốn đánh thì chỉ đánh hoàng thất Đại Viêm và các thế lực tu hành giả đối lập mà thôi.
Kinh Châu là một trong những châu thành trung tâm nhất của Đại Viêm, Lương Châu Thành xa xôi hoàn toàn không thể so sánh nổi. Đáng tiếc là Lục Châu chưa có cơ hội tìm gặp Vu Chính Hải.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
“Kẻ nào?” Lục Châu chậm rãi xoay người lại.
Có lẽ do đã dung nhập vào cơ thể này từ lâu nên Lục Châu có thói quen của một lão nhân, không phải Cơ Thiên Đạo, cũng không phải Lục Châu ban đầu mà là một loại nhân cách hoàn toàn độc lập.
“Khách quan, chuyện ngài nhờ ta hỏi thăm đã có kết quả.” Tiểu nhị nói.
“Vào đi.”
Tiểu nhị đẩy cửa bước vào, cẩn thận nói: “Đại tướng quân trấn thủ Kinh Châu Thành là một trong bát đại thống lĩnh, cũng chính là cao thủ Nho môn Văn Thư tướng quân. Trận pháp trong Kinh Châu Thành là do Nho môn bố trí.”
“U Minh Giáo có động tĩnh gì không?” Lục Châu hỏi.
“Chuyện này ngài cứ yên tâm, nghe nói Giáo chủ U Minh Giáo tự mình giá lâm nhưng cũng không làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn. Kinh Châu Thành hiện nay vững như tường đồng vách sắt.” Tiểu nhị nói.
“Ngươi rất có lòng tin với Kinh Châu Thành?”
“Không chỉ mình ta mà tất cả mọi người đều như thế. Dân chúng trong Kinh Châu Thành không bị ảnh hưởng gì cả.” Tiểu nhị cười đáp. “Ngài hỏi như vậy… có phải là…”
Tiểu nhị vốn định nói ra hai chữ “gian tế”, nhưng cảm giác được ánh mắt giết người của Lục Châu nên lập tức nuốt ngay vào bụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận