Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1268

Hoàng Ngọc đáp: “Chịu khổ cực mới là người đắc đạo. Cổ trận đương nhiên rất tốt, nhưng lại quá sức khắc nghiệt! Nơi đó địa thế hiểm trở, bốn mùa nóng bức đến phát điên, không phải là chỗ cho người ở. Nếu không có đủ ý chí lực chắc chắn sẽ phát điên. Thiên Vũ Viện cũng từng cho người đến đó tu luyện, có người bỏ mạng, nhưng nếu còn sống thì đều thành cao thủ. Ở nơi đó càng lâu thì sẽ càng cường đại, Dư Trần Thù ở đó ba năm, những vết thương chằng chịt trên mặt hắn cũng từ đó mà ra.”
Đám người gật đầu.
Nghe vậy, bốn vị trưởng lão có hơi do dự.
“Được, ta đi.” Đoan Mộc Sinh chắc nịch nói.
“Tam tiên sinh, ngài cần phải suy nghĩ cho kỹ.” Hoàng Ngọc nói.
“Ta đã nghĩ rõ ràng.”
Lãnh La đứng bên cạnh cũng lên tiếng: “Ta cũng đi.”
Hắn tháo mặt nạ màu bạc xuống, những vết sẹo trên mặt hắn trông vô cùng đáng sợ khiến người không dám nhìn thẳng, ý tứ của hắn cũng rất rõ ràng.
Phan Ly Thiên cười nói: “Lão hủ là một bộ xương già, cũng muốn đi xem náo nhiệt, dù sao lão hủ đã sống đủ lâu.”
Sau đó hai người nhìn về phía Tả Ngọc Thư và Hoa Vô Đạo.
Hoa Vô Đạo và Tả Ngọc Thư đều hiện lên dấu chấm hỏi to tướng trong đầu.
Nhìn cái gì mà nhìn? Muốn đi thì các ngươi đi đi!
Hoàng Ngọc gật đầu cười nói:
“Hiện tại ta đã hiểu vì sao Ma Thiên Các lại cường đại như vậy. Chỉ dựa vào phần can đảm và phách lực này, những người khác đều không thể so sánh. Đám đệ tử Thiên Vũ Viện trước đây đều nhất quyết không đi, rặt một lũ ham sống sợ chết. Không ngờ bốn vị trưởng lão lại nguyện ý đến đó, thật khiến ta vô cùng bội phục!”
Hoa Vô Đạo, Tả Ngọc Thư: “Chờ đã…”
“Hai vị không cần nói nữa, đứng trước mặt bốn vị trưởng lão và tam tiên sinh, Cứu Thiên Viện chúng ta hổ thẹn vô cùng. Ta sẽ mau chóng an bài việc này.”
Tư Vô Nhai chắp tay cười nói: “Làm phiền rồi.”
“Nào có, nào có.”
Tư Vô Nhai nhìn mấy người Mạnh Trường Đông, Hạ Trường Thu, Kỷ Phong Hành và Vu Vu đứng cách đó không xa. “Các vị thì sao?”
“Chúng ta không đi đâu.” Hạ Trường Thu liên tục xua tay.
Mạnh Trường Đông hấp tấp nói: “Ta còn rất nhiều việc phải chuẩn bị, xin cáo từ trước.”
“Mạnh hộ pháp, ta và Vu Vu đi giúp ngài.” Kỷ Phong Hành và Vu Vu vắt chân lên cổ mà chạy.
Thấy mọi người chạy sạch, Tiểu Diên Nhi lầm bầm nói: “Một đám nhát gan như quỷ.”
Tư Vô Nhai cười đáp: “Lựa chọn của bọn họ không sai. Muội đừng xem thường bốn vị trưởng lão, khi còn trẻ bọn họ đều là thiên tài nhất đẳng đó.”
Đừng nên coi thường bất kỳ một vị lão nhân nào, bởi vì họ đều đã từng là người trẻ tuổi.
Lời này lọt vào tai bốn vị trưởng lão, cho dù Hoa Vô Đạo và Tả Ngọc Thư không muốn đi cũng chẳng thể nào nói lời này ra miệng nữa.
Sắp xếp xong sự tình, Tư Vô Nhai dẫn theo Tiểu Diên Nhi và Hải Loa rời khỏi Thiên Vũ Viện.
Nửa ngày sau, trong kinh đô.
Tư Vô Nhai mang Ninh Vạn Khoảnh bị phong bế tu vi đến Dưỡng Sinh điện.
“Sư phụ, phù văn thông đạo đến Bạch Tháp đã chuẩn bị xong. Ngoài ra tam sư huynh và bốn vị trưởng lão đã đi theo Hoàng Ngọc đến Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận, phỏng chừng sẽ ở đó một đoạn thời gian để tu luyện.” Tư Vô Nhai nói.
“Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
Ninh Vạn Khoảnh bình tĩnh nói: “Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận là một loại cổ trận cực kỳ nguy hiểm, người của các vị lá gan không nhỏ, dám đi tới nơi này tu luyện.”
Lục Châu nhìn về phía Ninh Vạn Khoảnh. “Ngươi biết trận này?”
Ninh Vạn Khoảnh cười đáp: “Đây là cổ trận đã tồn tại ít nhất mấy chục ngàn năm, không dùng đạo văn để duy trì mà dựa vào thiên thời địa lợi. Trong lịch sử có rất nhiều cổ trận đã biến mất theo dòng thời gian vì không chịu nổi sự tàn phá của năm tháng. Nếu có cổ trận còn sót lại đến giờ thì đương nhiên phải là hiểm trận. Bên trong trận uy lực cực lớn, mang lại hiệu quả vô cùng, tương ứng cũng phải gánh chịu nguy hiểm cùng cực, nếu không cẩn thận sẽ bị vây trong trận, sinh tử khó lường.”
Tư Vô Nhai nói: “Không ngờ Ninh thẩm phán lại có nghiên cứu sâu rộng về trận pháp như thế.”
Ninh Vạn Khoảnh cũng biết rõ về Tư Vô Nhai bèn đáp: “Nghe nói thất tiên sinh Ma Thiên Các đọc nhiều sách vở, kiến thức uyên bác, trí tuệ hơn người. Đối với trận pháp này ngươi có kiến giải gì?”
Tư Vô Nhai nói: “Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận vốn có tác dụng hội tụ nguyên khí, nhiệt độ cực nóng, đúng là có nguy hiểm, nhưng không khoa trương như ngươi nói. Huống hồ hàng năm Thiên Vũ Viện đều đưa một nhóm nhân tài tiến vào trận để lịch luyện, thương vong chỉ là số ít. Nếu không có nguy hiểm thì lịch luyện còn có ý nghĩa gì? Ngoài ra, trận này cũng sẽ hấp dẫn một số hung thú đến, tương tương với việc tự dâng Mệnh Cách Chi Tâm lên cho chúng ta.”
Ninh Vạn Khoảnh khẽ gật đầu: “Có kiến thức.”
“Còn có một điều…” Tư Vô Nhai mỉm cười nói, “Kỳ thực ta và Hoàng Ngọc đã nghiên cứu về trận này, cố ý nói mấy lời khích tướng bốn vị trưởng lão. Để bảo đảm an toàn cho bọn họ, ta đã lưu lại phù văn thông đạo gần đại trận. Ninh thẩm phán, ngươi nói xem, loại người gì có thể chống lại được gia sư?”
Hắn không nói “Mệnh Cách thú” mà dùng “người”, khiến sắc mặt Ninh Vạn Khoảnh trong nháy mắt trắng bệch.
“Thụ giáo.” Ninh Vạn Khoảnh đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận