Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1196

Lục Châu thu hồi thần thông, nhẹ nhàng vuốt râu… Nếu không có thần thông Thiên thư, e là không ai tìm ra nó.
Trước tiên đừng nên đánh cỏ động rắn. Làm sao để bắt được nó đây?
Lục Châu nhìn lại đống thẻ đạo cụ… Không có Lồng Giam Trói Buộc. Hiện tại thẻ này có giá 15.000 điểm công đức một tấm, ba tấm mất tới 45.000 điểm, chẳng bằng mua luôn một tấm Một Kích Chí Mạng để xử lý Anh Chiêu còn hơn. Đây là biện pháp ổn thoả nhất, chỉ là hơi lãng phí điểm công đức.
Hoặc là bây giờ Lục Châu bất ngờ ra tay, bắt lấy nó.
“Phiền Lung Ấn.”
Thiên thời, địa lợi, nhân hoà, cả ba đều tề tựu. Đây là thời điểm thích hợp để dùng Phiền Lung Ấn.
Phiền Lung Ấn trông như một quả cân màu đen bay ra ngoài. Vì để Anh Chiêu không phát hiện ra, Lục Châu còn sử dụng Thái Huyền chi lực ở mặt ngoài để che đậy khí tức Phiền Lung Ấn.
Phiền Lung Ấn chậm rãi bay về phía chân núi.
Đám người Bạch Ốc Hàn Môn khó hiểu nhìn nhưng cũng không dám lên tiếng.
Độ giảo hoạt của Anh Chiêu đã vượt xa dự liệu của tất cả mọi người. Rõ ràng bốn phương thế lực đã rời đi nhưng nó vẫn trốn dưới đáy hồ, nằm im bất động. Nó rất cẩn thận, cũng rất sợ chết.
Phiền Lung Ấn bay tới phía trên mặt hồ, đột nhiên phóng đại.
Ông!
Âm thanh nguyên khí dũng động khiến Anh Chiêu cả kinh, nó đạp mạnh bốn vó, lao ra khỏi mặt nước.
Phiền Lung Ấn lại lớn thêm gấp mấy lần, bao trùm cả bầu trời. Oanh! Anh Chiêu bị nó tóm gọn.
Phanh phanh phanh…
Anh Chiêu điên cuồng va chạm Phiền Lung Ấn tạo thành âm thanh vang dội.
Tiêu Vân Hoà vỗ tay nói: “Ý trời, đúng là ý trời!”
Mấy ngàn tu hành giả đồng loạt lướt tới.
“Đừng tới đây.” Lục Châu nói.
Đám tu hành giả lập tức dừng lại cách hồ trăm mét.
Phanh phanh phanh…
Tần suất Anh Chiêu va chạm càng lúc càng nhanh, Phiền Lung Ấn bị chấn rung động không thôi.
Lục Châu không lo lắng nó sẽ độn địa bỏ trốn. Phàm là những vật bị Phiền Lung Ấn giam cầm sẽ hoàn toàn bị trói buộc, tạo thành không gian phong bế.
Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không ổn. Đám người Ninh Vạn Khoảnh sớm muộn gì cũng sẽ nhận ra viên Mệnh Cách Chi Tâm kia là giả, đến lúc đó vòng trở lại thì phiền toái.
Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong có thể không dùng thì càng tốt. Đợi lần sau rút được ba tấm để tăng lên phiên bản cường hoá, không biết phải đợi đến ngày tháng năm nào.
“Lục huynh, ta đề nghị trực tiếp giết nó.” Tiêu Vân Hoà nói.
“Cũng được.”
Anh Chiêu càng thêm điên cuồng va chạm. Lục Châu nâng tay lên, năm ngón tay co lại.
Phiền Lung Ấn nhanh chóng thu nhỏ.
Ùng ục, ùng ục !
Anh Chiêu kêu lên, âm thanh của nó cực kỳ đặc thù.
Nhưng tiếng kêu của nó mang theo cảm xúc, Lục Châu có thể dễ dàng nhận ra, nó đang cầu khẩn.
“Súc sinh, ngươi cũng biết cầu xin tha thứ?” Lục Châu trầm giọng nói.
Anh Chiêu lại phát ra tiếng kêu dồn dập. Phiền Lung Ấn chỉ còn lớn bằng một gian phòng, nếu cứ tiếp tục thu nhỏ, Anh Chiêu sẽ bị bóp thành thịt nát.
Lục Châu ngừng lại, không tiếp tục chèn ép nó. “Muốn sống?”
Anh Chiêu quả thật không va chạm nữa, trở nên yên tĩnh.
“Muốn lão phu không giết ngươi thì giao ra Mệnh Cách Chi Tâm.
Lục Châu nghe không hiểu nó nói gì bèn quay đầu nhìn đám người Bạch Ốc Hàn Môn. Ai nấy đều lắc đầu biểu thị không hiểu.
Nếu có Hải Loa ở đây thì tốt rồi…
Lục Châu xoè tay ra: “Mệnh Cách Chi Tâm.”
Bên trong Phiền Lung Ấn yên tĩnh một lát rồi truyền ra tiếng lầm bầm, tựa như đang đồng ý.
“Đừng hòng dùng Mệnh Cách Chi Tâm giả để lừa gạt lão phu.”
Ọc !
Trong Phiền Lung Ấn vang lên tiếng nôn, sau đó một viên tinh thể trong suốt sáng long lanh như trăng trong nước bay ra, viên tinh thể tràn ngập sinh cơ lơ lửng trước mắt Lục Châu.
Trong mắt đám người hiện lên quang mang đầy hâm mộ. Đây chính là viên Mệnh Cách Chi Tâm khiến tu hành giới tranh đến ngươi chết ta sống.
“Không chỉ là Mệnh Cách Chi Tâm cao giai…” Trong mắt Tiêu Vân Hoà hiện lên quang mang.
Nói thật lòng, hắn rất muốn mở miệng xin viên Mệnh Cách Chi Tâm này, hắn gần như chắc chắn thứ này có thể khôi phục khu vực Mệnh Cách đã bị huỷ của hắn.
Nhưng Tiêu Vân Hoà biết Lục Châu sẽ không dâng bảo vật bậc này cho người khác.
Hầy.
Trong khoảnh khắc đó, Tiêu Vân Hoà thậm chí còn sinh ra một suy nghĩ đáng sợ là trực tiếp cướp đi Mệnh Cách Chi Tâm rồi bỏ chạy. Ý nghĩ này chỉ thoáng qua một cái, sau đó lập tức biến mất. Hắn biết chuyện này không có khả năng xảy ra.
Lục Châu cũng cảm nhận được sinh cơ nồng đậm bên trong Mệnh Cách Chi Tâm. “Vượt qua cao giai?”
Tiêu Vân Hoà đáp: “Con hung thú này đã khai trí, viên Mệnh Cách Chi Tâm này ít nhất là đỉnh cấp.”
Vu Chính Hải lên tiếng hỏi: “Trước đó ông bảo trí tuệ của Anh Chiêu chỉ như đứa trẻ mười tuổi. Nếu vậy thì trên Anh Chiêu còn có hung thú lợi hại hơn?”
“Đương nhiên, hung thú đỉnh cấp chia thành hai loại, một loại có thực lực cực mạnh nhưng trí tuệ không cao, một loại có trí tuệ cực cao, bản thân trí tuệ của nó chính là thực lực.” Tiêu Vân Hoà nói.
Mọi người nghe vậy đều gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Lục Châu thu hồi Phiền Lung Ấn, thân thể Anh Chiêu lập tức rơi ra ngoài, trên mặt nó tràn đầy vẻ kinh hoảng và sợ hãi.
Anh Chiêu không có Mệnh Cách Chi Tâm, tu vi giảm đi rất nhiều, vô cùng suy yếu.
Tất cả mọi người đều bị Anh Chiêu thu hút, nhìn chằm chằm vào nó.
Đột nhiên từ xa có một cỗ âm phong đánh tới.
“Người nào?” Lục Châu nhướng mày, điều động cương khí hộ thể.
Phanh phanh phanh…
Liên tục sáu tiếng thanh thuý vang lên, kèm theo đó là hàn mang xẹt qua, cương khí giao thoa đầy trời.
Pháp thân Thiên Giới Bà Sa xuất hiện rồi biến mất liên tục mấy lần rồi nhanh chóng co lại!
Lục Châu bị khí lãng đẩy ra, lăng không lui lại để ổn định thân hình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận