Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1909: Toàn bộ bị bắt

“Nếu đã hiểu thì các ngươi lo mà bảo vệ nàng ta cho tốt… Ta phải nhắc nhở các ngươi một điều, đám người có hạt giống Thái Hư đều là Chí Tôn tương lai, thậm chí có thể là thiên Chí Tôn đó.” Thất Sinh nhìn đám Ngân Giáp Vệ đầy ẩn ý.
Đám Ngân Giáp Vệ mở to mắt, được lời của Thất Sinh làm cho bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng khom người: “Cẩn tuân mệnh lệnh của điện thủ!”
“Về Thái Hư.”
“Vâng.”
Trở lại Thánh Điện.
Minh Tâm Đại Đế rảo bước đi tới đi lui, hài lòng gật đầu: “Thượng Chương đã báo cáo với bản đế, ngươi làm tốt lắm.”
Thất Sinh khom người đáp: “Đều là bổn phận của Thất Sinh.”
“Bản đế rất hiếu kỳ, ngươi không có Bảo Toàn La Bàn, làm sao tìm được vị trí chính xác của đám người này?” Minh Tâm hỏi.
“Nhờ một kiện thần vật.” Thất Sinh thẳng thắn trả lời.
“Thần vật gì mà còn lợi hại hơn la bàn của bản đế?” Minh Tâm hỏi xong lại nói thêm, “Bản đế có rất nhiều trân bảo, sẽ không ngấp nghé bảo bối của ngươi đâu.”
Thất Sinh nói: “Mời Đại Đế bệ hạ nhìn xem.”
Hắn vung tay lên, một tấm bản đồ da dê cổ xuất hiện trước mặt. Trên bản đồ, cửu liên và bí ẩn chi địa đều hiện ra rõ rành rành.
Nhìn thấy thứ này, thanh âm Minh Tâm Đại Đế bỗng trầm xuống: “Ngươi có được Thiên La Đồ của Ma Thần?”
Thất Sinh gật đầu: “Đúng vậy.”
“Ngươi cũng biết hàm nghĩa của hai chữ Ma Thần?” Minh Tâm Đại Đế nghiêm túc nói.
“Thất Sinh chỉ muốn thành thật với ngài… Thất Sinh biết hai chữ này là cấm kỵ của Thái Hư nên chẳng bao giờ đề cập tới. Nhưng Thất Sinh cho là đồ vật chỉ là công cụ.”
“Ngươi lấy được thứ này ở đâu?”
“Dưới đáy biển Vô Tận Hải.”
Minh Tâm Đại Đế không nói gì nữa. Hắn khoanh tay dạo bước, nhìn ra không trung bên ngoài rồi thở dài một tiếng: “Là ý trời.”
Thất Sinh lập tức nói: “Thất Sinh nguyện ý dâng vật này lên cho Đại Đế.”
Minh Tâm nghe vậy, xoay người nhìn hắn rồi lắc đầu: “Vật này nằm trong tay ngươi thì là của ngươi.”
“Đa tạ Đại Đế.”
Thất Sinh cất kỹ Thiên La Đồ. Hắn biết Minh Tâm sẽ không lấy thứ này, càng không có khả năng lấy.
Lúc này, Ôn Như Khanh từ bên ngoài đi vào đại điện, nói thẳng vào điểm chính: “Đại Đế bệ hạ, đã điều tra xong.”
“Sao rồi?” Minh Tâm cấp tốc hỏi.
Ôn Như Khanh không đáp mà nhìn về phía Thất Sinh. Minh Tâm phẩy tay: “Cứ nói đi đừng ngại.”
“Ma Thần rơi vào vực sâu, trong vòng trăm năm sẽ bị đại địa chi lực dưới đáy vực luyện hoá. Từ nay về sau, thế gian sẽ không có Ma Thần nữa!”
Trong mắt Minh Tâm Đại Đế loé lên dị sắc. Thất Sinh thì nhíu mày nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường.
Minh Tâm Đại Đế trầm giọng nói: “Chiêu cáo thiên hạ, tuyên bố tin tức Ma Thần đã chết.”
“Vâng.”
Ôn Như Khanh vừa định xoay người rời đi, Thất Sinh bỗng lên tiếng: “Ôn huynh xin dừng bước.”
“Có việc gì?”
“Ta có chút vấn đề riêng muốn thỉnh giáo Ôn huynh.” Nói xong, Thất Sinh nhìn về phía Minh Tâm Đại Đế.
Minh Tâm phất tay áo ra hiệu cho bọn hắn rời đi.
Ra khỏi Thánh Điện.
Ôn Như Khanh hỏi: “Nói đi, có việc gì?”
Thất Sinh thấp giọng nói: “Ma Thần chết thật rồi sao?”
Ôn Như Khanh gật đầu. Thất Sinh khẽ nhíu mày, ngữ khí bỗng trở nên quái dị: “Ôn huynh đã từng là bộ hạ cũ của Ma Thần có đúng không?”
“Làm càn!” Ôn Như Khanh cao giọng quát, tức giận nhìn Thất Sinh, “Đừng tưởng rằng ngươi tìm được hạt giống Thái Hư thì có thể không kiêng nể gì.”
Thất Sinh nói: “Xin lỗi… là ta đường đột.”
Sắc mặt Ôn Như Khanh khó coi vô cùng, lạnh lùng rời đi.
Không bao lâu sau, Thái Hư tuyên bố Ma Thần đã chết, chiêu cáo thiên hạ.
Màn đêm buông xuống.
Trong vực sâu hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có các vì sao lặng lẽ chuyển dời. Lục Châu vẫn nhắm chặt hai mắt…
Có lẽ do tu luyện Thiên thư quá lâu, hắn bỗng xuất hiện ảo giác, bên tai có rất nhiều lời kỳ quái không ngừng truyền tới: “Sao ngươi nói đi là đi như thế?! Ngươi chết thật là thảm a!”
“Ngươi đã nói sẽ trở về! Nhưng vì sao chưa trở về đã chết rồi…”
“Ngươi dù sao cũng là Ma Thần, có biết bao nhiêu người đang chờ ngươi! Ngươi còn muốn chúng ta phải đợi bao lâu nữa?”
Từng tiếng khóc than kể lể truyền xuống đại địa, thấm vào vực sâu rồi tiến vào trong tai Lục Châu.
Lục Châu không hề tỉnh lại, chỉ cho rằng đây là mộng cảnh. Giấc mộng này kéo dài rất lâu, dài đến một tháng, mỗi ngày đều có những giọng nói khác biệt vang lên bên tai.
Có người mắng, có người khóc, có người cười.
“Trước kia Ma Thần tung hoành thiên hạ vô địch, Thái Hư hao tổn tứ đại Chí Tôn và vô số tu hành giả mới có thể đánh giết được hắn. Thế mà lần này đại chiến với Đồ Duy Đại Đế lại truyền ra tin tức hắn chết? Cả đời Ma Thần luôn muốn phá vỡ thiên địa ràng buộc, nghiên cứu phục sinh chi thuật, cần phải xác nhận tin tức này thật kỹ càng.”
“Nói có lý. Sau một trăm ngàn năm Ma Thần lại ngóc đầu trở lại, e là không dễ dàng chết đi như vậy. Minh Tâm tuyên bố Ma Thần chết có khi là có âm mưu khác.”
“Con người là loài động vật kỳ diệu nhất trên đời này. Ngoài miệng phản đối thứ gì đó nhưng trong lòng có khi còn thèm muốn nó hơn bất kỳ ai khác.”
“Ý của ngươi là?”
“Minh Tâm cũng rất muốn vĩnh sinh!”
Sau đó nửa tháng.
Thập điện không ngừng vơ vét những người có hạt giống Thái Hư. Được sự giúp đỡ của Bảo Toàn La Bàn, các đệ tử Ma Thiên Các đều bị phát hiện.
Tuy nhiên dưới sự chuẩn bị từ trước của Thất Sinh, thập điện có được Bảo Toàn La Bàn nhưng lại không thể đạt được hạt giống.
Trong thập điện, chỉ có Thượng Chương Đại Đế là mang đi hai người. Cửu điện còn lại không ai có được.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung bị Thanh Đế đánh dấu ấn ký, đương nhiên Thanh Đế có thể thoải mái mang bọn hắn đi.
Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân bị Xích Đế mang đi.
Chiêu Nguyệt và Diệp Thiên Tâm thuộc về Bạch Đế.
Riêng Chư Hồng Cộng bị Thất Sinh bắt ngay tại chỗ, mang về Thái Hư.
Không biết qua bao lâu.
Trong vực sâu, bên tai Lục Châu truyền đến giọng nói của một nữ nhân:
“Thanh Đế bệ hạ đến tịnh đế thanh liên, tìm được hai người mang hạt giống Thái Hư, một vị đao khách, một vị kiếm khách, đúng là may mắn.”
“Thanh Đế có cái mũi rất linh. Bạch Đế, Hắc Đế và Xích Đế cũng rất may mắn, đều mang đi hai người.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận