Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1976: Liếm cẩu ra đời

“Bản đế sẽ không gây phiền hà, chỉ làm một tháng thôi…” Thượng Chương thấy Lục Châu nhíu mày bèn sửa lời, “Nửa tháng cũng được.”
Lục Châu cảm thấy mình đã đánh giá cao thể diện của Thượng Chương.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc mà thành khẩn của Thượng Chương, Lục Châu hỏi: “Ngươi chỉ định nhìn nàng thôi sao?”
Thượng Chương đáp: “Bản đế bỏ lỡ nữ nhi lâu như vậy, nếu có thể được ngắm nhìn nàng cũng thấy vừa lòng thoả ý rồi. Đương nhiên, Huyền Dặc cũng không quá an toàn.”
“Hả?” Lục Châu nghi hoặc.
“Bản đế không có hoài nghi thực lực của lão tiên sinh, chỉ là gần trăm năm nay Huyền Dặc điện thường hay có hung thú thần bí xuất hiện, mà hai nha đầu này lại thích chạy loạn khắp nơi.”
Nói trắng ra là hắn muốn làm bảo tiêu trông chừng nữ nhi mình.
Lục Châu gật đầu: “Lão phu có thể đồng ý với ngươi, nhưng mà… ngươi phải tuân thủ quy củ. Hải Loa không hận nhưng cũng chẳng muốn gặp lại ngươi.”
Thượng Chương mừng rỡ nói: “Đó là đương nhiên, bản đế… à không, ta nhất định sẽ làm đạo đồng thật tốt.”
Trong lúc nói chuyện, dung mạo của hắn lại trở nên vặn vẹo, biến thành gương mặt của đạo đồng. Đạt tới cảnh giới này thì cải biến dung mạo chỉ là một cái phất tay.
“Sư phụ !”
Đúng lúc này, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa bỗng nhiên chạy vào đạo trường.
Trước mặt Lục Châu, hai nàng đều không có quy củ như thế, thích tới là tới.
Tiểu Diên Nhi thấy đạo đồng ngồi đối diện sư phụ, lập tức tiến lên nói: “Này này, ai cho phép ngươi ngồi trước mặt sư phụ ta hả?”
Đạo đồng ngây ngốc nhìn Tiểu Diên Nhi và Hải Loa.
Trăm năm qua bản đế đào tim móc phổi đối xử với các ngươi thế nào, bây giờ lại hồi báo thế này đây?
Nhưng vừa nhìn thấy Hải Loa, hắn lại ỉu xìu như bánh đa nhúng nước.
Để giữ vững hình tượng đạo đồng, Thượng Chương áy náy đứng dậy nói: “Ta… ta đã ngưỡng mộ lão tiên sinh từ lâu, muốn thỉnh giáo một chút vấn đề về tu hành. Khiến hai vị cô nương chê cười rồi.”
“Người muốn bái sư phụ ta làm thầy nhiều lắm, ngươi đi ra đi.” Ấn tượng của Tiểu Diên Nhi đối với đạo đồng đã hỏng bét đến cực độ.
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Sao các ngươi lại quay lại rồi?”
Tiểu Diên Nhi chỉ tay ra bên ngoài: “Sư phụ, Huyền Dặc đế quân dẫn mấy đội Huyền Giáp Vệ đi về phía đông nam, nói là phát hiện thánh hung đang quấy phá Huyền Dặc.”
“Thánh hung?” Lục Châu kinh ngạc nói.
Đạo đồng nhíu mày. “Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của bản… nhân.”
“Ngươi?” Tiểu Diên Nhi quay đầu nhìn hắn.
“À… ta đoán mò.” Đạo đồng cúi thấp đầu đáp, “Huyền Dặc đế quân quanh năm bế quan tu hành, không hiểu nhiều về việc mất cân bằng. Mấy năm nay hiện tượng mất cân bằng càng lúc càng trầm trọng, khắp nơi trong cửu liên đều là hung thú, một số thánh thú và thánh hung cũng nhân cơ hội này trốn vào Thái Hư để lánh nạn. Vốn Thái Hư có khá ít thánh hung, nhưng bây giờ số lượng tăng lên cũng ảnh hưởng tới cân bằng nơi này. Huyền Dặc đế quân hẳn là muốn đi diệt trừ thánh hung rồi.”
Lục Châu gật đầu nói: “Có biết là loại thánh hung nào không?”
Thánh hung có mạnh có yếu. Loại bình thường thì đế quân cũng có thể ứng phó, nếu là loại cường đại thì e rằng Huyền Giáp Vệ không phải đối thủ của nó.
Đạo đồng lắc đầu: “Không biết rõ. Chỉ là ngoài Huyền Dặc điện, các điện khác cũng sẽ phái người đi diệt trừ thánh hung.”
“Tại sao?” Tiểu Diên Nhi tò mò hỏi, “Thái Hư thập điện không phải cạnh tranh kịch liệt lắm sao? Nếu là ta, ta nhất định sẽ khoanh tay đứng nhìn, cười trên nỗi đau của người khác.”
Biểu tình của đạo đồng không mấy tự nhiên:
“Ta nghĩ… Thượng Chương điện hẳn là cũng sẽ phái người tới. Thượng Chương Đại Đế là vị Đại Đế duy nhất trong thập điện, làm người có đức độ, lòng dạ rộng rãi, hẳn là sẽ không thấy chết mà không cứu.”
Nghe lời này, suýt chút nữa Lục Châu đã phun hết nước trà. Đúng là không biết xấu hổ!
Tiểu Diên Nhi không hài lòng nói: “Ngươi có bệnh không thế? Đã biết ta chán ghét lão đầu kia còn dám khen hắn?”
Đạo đồng mặt không đỏ tim không đập nói: “Cô nương hiểu lầm hắn quá sâu.”
“Không oan uổng cho hắn chút nào! Ngươi còn nói nữa, có tin ta xé nát miệng ngươi ra không hả?” Tiểu Diên Nhi nhe răng nanh, dữ dằn nói.
Đạo đồng đành phải gật đầu: “Cô nương nói đúng lắm, Thượng Chương Đại Đế là tên hỗn đản! Phi ——”.
“Vậy mới được chứ.” Tiểu Diên Nhi gật gù.
Lục Châu không nghe nổi nữa, bèn mở miệng nói: “Hải Loa, ngươi đến rất đúng lúc, vi sư có hai vật cần giao cho ngươi.”
Đạo đồng nghe vậy, hai mắt toả sáng lộ vẻ cảm kích.
Hải Loa nghi hoặc đi tới, khom người nói: “Sư phụ, là đồ gì thế?”
Lục Châu phất tay. Hộp gấm sau lưng mở ra, Thập Huyền Cầm bay tới trước mặt Hải Loa, tản ra khí tức thần bí khó lường.
“Vật này tên là Thập Huyền Cầm, vi sư tặng ngươi. Ngươi tinh thông âm luật, là người thích hợp nhất để sử dụng nó.”
Đối với Lục Châu thì ai tặng không quan trọng, có lợi là được rồi. Chỉ là Hải Loa vẫn chưa thể bước qua cửa ải tâm lý kia nên hắn không định nói cho nàng biết vật này là của Thượng Chương.
Hải Loa nghi hoặc hỏi: “Sư phụ, sao người cũng có Thập Huyền Cầm?”
“Chẳng lẽ còn có người khác có?”
Tiểu Diên Nhi lầm bầm: “Còn ai vào đây nữa, lão đầu Thượng Chương trước kia từng nói muốn tặng Hải Loa một thanh Thập Huyền Cầm, chỉ là chúng đồ nhi đều chưa được nhìn thấy. Hải Loa sư muội nói thích Cửu Huyền Cầm hơn nên không nhận món quà đó của hắn.”
Lục Châu nói: “Thập Huyền Cầm này được lấy từ thượng cổ di tích.”
Tiểu Diên Nhi cúi đầu quan sát, tỏ vẻ hâm mộ: “Thập Huyền Cầm của sư phụ chắc chắn là đồ tốt nhất. Cũng may Hải Loa không nhận đồ của lão đầu Thượng Chương, tám chín phần mười là hắn lấy đồ dởm ra lừa gạt nàng.”
Hải Loa cũng gật đầu mừng rỡ: “Thập Huyền Cầm thật là xinh đẹp.”
Mười ngón tay nàng đặt lên đàn, ngọc thủ lướt nhanh như gió. AAm luật du dương uyển chuyển truyền ra khiến người tâm bình khí hoà.
Lục Châu gật đầu hỏi: “Có thích không?”
“Vâng, thích ạ.” Hải Loa cười đáp.
“Vi sư còn có một phần khúc phổ, bảy mươi năm trước thu hoạch được.” Lục Châu đưa nàng bản khúc phổ đã được hắn viết lại.
Hải Loa nhìn lướt qua nội dung, hưng phấn nói: “Quy Tự Dao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận