Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1967: Thập tinh hoán nhật

“Vì nghĩ cho đại cục, vì bảo vệ thương sinh trong thiên hạ, bảo hộ cân bằng của Thái Hư… Đại Đế bệ hạ và phu nhân mới không thể không từ bỏ đứa con rứt ruột của mình.”
Nói xong, Ô Hành thở dài một tiếng.
Thị nữ đứng bên cạnh Khổng Quân Hoa cũng đánh bạo nói: “Từ sau việc đó, phu nhân ngày ngày sống trong nước mắt, hàng đêm đều thao thức khó ngủ.”
Đám người trầm mặc.
Chỉ có biểu tình Lục Châu là như đang suy nghĩ điều gì.
Im lặng ngắn ngủi qua đi, Lục Châu đột nhiên hỏi: “Cho nên các ngươi giết chết con bé rồi?”
“Hổ dữ còn không ăn thịt con, Đại Đế bệ hạ sao có thể làm như thế?” Ô Hành nói, “Đứa nhỏ bị cân bằng nguyền rủa mà chết.”
“Cân bằng nguyền rủa?”
“Nó vốn là tai tinh hàng thế, xung đột với cân bằng trong Thái Hư. Thần vật Cán Cân Công Chính trong Thánh Điện có thể cảm ứng được loại lực lượng này. Quy tắc bảo toàn và cân bằng trong thiên địa là loại lực lượng khó có thể kháng cự được, sau khi phản phệ sẽ biến thành nguyền rủa. Thật đáng tiếc, tổ tiên của ta cũng không thể giải khai nguyền rủa này. Sau khi đứa nhỏ chết, Đại Đế đã chôn nó ở Nam Hoa Sơn.” Ô Hành giải thích.
Những lời này lại khiến Khổng Quân Hoa bi thương vô cùng.
Thượng Chương nói: “Việc này bản đế vốn không muốn nhắc tới. Cơ lão tiên sinh, ngươi muốn bảo vệ đồ đệ thì bản đế hiểu được. Nhưng lời Ô Hành vừa nói là sự thật. Điện thủ chi tranh cũng sắp đến rồi, nếu Hải Loa không đến Chiên Mông điện thì cũng phải đến một điện khác. Cửu liên đã mất cân bằng rất nghiêm trọng, nếu Thái Hư cũng không giữ được cân bằng thì thiên địa sẽ sụp đổ, đến lúc đó toàn bộ nhân loại và hung thú cũng không thoát được một kiếp nạn này.”
Ô Hành khom người nói: “Mong lão tiên sinh lấy đại cục làm trọng. Lão tiên sinh yên tâm, Hải Loa cô nương vào Chiên Mông điện, nếu nàng xảy ra một chút tổn hại nào ta nguyện đưa đầu tới gặp ngài.”
Huyền Dặc đế quân cũng bị đả động. Nỗi khổ của Thượng Chương không phải ai cũng chịu được.
Vì cân bằng của Thái Hư, để nàng làm điện thủ là được. Hơn nữa làm điện thủ cũng đâu có nghĩa là sau này không qua lại với nhau?
Nhưng khiến mọi người đều không ngờ tới là, Lục Châu bỗng nhìn sang Ô Hành, lãnh đạm nói: “Vậy chẳng bằng bây giờ ngươi để đầu lại đây.”
“Hả?” Ô Hành tròn mắt.
Hắn đã cảm nhận được sát khí từ trên người Lục Châu truyền ra.
Ông !
Hư ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện trước mặt Ô Hành, đánh ra một chưởng bao hàm lực lượng Thiên Đạo.
Ầm!
Ô Hành bay ngược ra ngoài, đâm sầm vào một cây cự trụ trong đại điện rồi rơi xuống đất.
Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, khí huyết cuồn cuộn, chống đất đứng dậy nhìn chằm chằm Lục Châu với vẻ tức giận. Hắn thật sự không rõ vì sao người này lại ra tay với mình.
Tất cả mọi người đều nghi hoặc không thôi. Thượng Chương Đại Đế nhíu chặt mày lại.
“Ngươi !”
Tiểu Diên Nhi lập tức đứng chắn trước người Lục Châu: “Ai muốn động thủ với sư phụ ta, trước hết bước qua một cửa của ta đã!”
Thượng Chương nghẹn họng.
Vừa giận vừa hận. Đây là nha đầu bản đế yêu thương suốt trăm năm qua, xem nàng như con ruột?
Hải Loa cũng bước lên một bước ngăn cản: “Ai cũng đừng hòng tổn thương sư phụ ta!”
Lục Châu thản nhiên nói: “Các ngươi lui ra trước. Vi sư tự có phân tấc.”
“Vâng.” Hai nàng ngoan ngoãn đứng tránh sang hai bên.
Lục Châu nhìn về phía Ô Hành: “Tai tinh giáng xuống, thập tinh hoán nhật, ngày hoá thành đêm? Bịa chuyện hay đấy. Ngươi dù gì cũng là chủ nhân Thượng Chương điện, vậy mà lại bị trò hề này lừa gạt?”
Thượng Chương Đại Đế nói: “Chẳng lẽ trong mắt ngươi toàn bộ mọi người ở Thái Hư đều là kẻ ngu?”
“Lời này cũng đúng.” Lục Châu đáp.
Huyền Dặc đế quân lộ vẻ oan uổng. Lão sư, ngài đừng chửi luôn ta như vậy chớ?
Thượng Chương Đại Đế vốn nể mặt hai nha đầu nên mới bảo trì lễ phép đúng mực, nay hắn đã tức giận đến mức chẳng thèm để ý tới.
Hắn hừ một tiếng: “Các hạ cần gì phải bày ra tư thế cả thế gian đều say chỉ mình ta tỉnh? Những điều Thái Hư luôn duy trì cho tới nay chẳng lẽ đều là giả?”
Lục Châu chú ý tới thái độ của Thượng Chương đã thay đổi. Thăm dò cũng không nên quá mức, bèn hỏi:
“Thập tinh hoán nhật đúng là thiên địa dị tượng, nhưng việc này thì có liên quan gì đến Thiên Khải Chi Trụ?”
Thượng Chương đáp: “Mỗi khi dị tượng hàng lâm, Thiên Khải Chi Trụ đều chấn động, việc này còn chưa rõ ràng hay sao?”
Lục Châu nâng tay chỉ về phía Ô Hành: “Tổ tiên của hắn là Đại Vu Thần Thái Hư đúng không?”
“Phải thì sao?”
“Vu sư chưởng khống vu thuật chứ không phải nhìn trời xem bói. Từ thời kỳ thượng cổ chiêm tinh thuật đã bị thất truyền, sau khi đại địa phân tách tại sao vu sư lại đảm nhiệm cả việc dự đoán tinh tượng, dò xét thiên ý rồi?” Lục Châu hỏi ngược lại.
“Việc này…” Thượng Chương Đại Đế nghẹn lời.
Cái gì là vu sư? Chính là người dùng vu thuật khống chế lực lượng, chia thành bạch vu thuật và hắc vu thuật. Bạch vu thuật là loại thuật pháp lành mạnh giúp đỡ nhân loại, hắc vu thuật là thuật pháp nguyền rủa, ăn mòn linh hồn, mục ruỗng nội tâm.
Mặc kệ là loại vu thuật nào cũng không có bản lĩnh chiêm tinh quan tượng.
Lục Châu có được ký ức của Ma Thần, lịch duyệt và kiến thức đương nhiên hơn xa đám người này.
“Trả lời lão phu.” Lục Châu cao giọng nói.
Ô Hành nhẫn nhịn đau nhức lên tiếng: “Tổ tiên ta tinh thông các đạo tu hành, hiểu về chiêm tinh thuật thì có gì lạ đâu chứ?”
Lục Châu tiếp tục nói: “Vậy thì bảo hắn đến trước mặt lão phu mà thể hiện bản lĩnh. Vừa hay lão phu cũng biết đôi chút về chiêm tinh thuật.”
Trong lòng Ô Hành run lên. Hai mắt Thượng Chương Đại Đế mở lớn.
Ô Hành nói: “Tổ tiên vừa xuất quan không lâu, còn đang nghỉ ngơi ở Chiên Mông điện. Nếu ngài muốn gặp thì có thể đi theo ta đến Chiên Mông điện một chuyến.”
Thượng Chương Đại Đế nhìn Lục Châu: “Dù cho Đại Vu Thần không hiểu về chiêm tinh thuật thì có thể nói lên được gì?”
Lục Châu hừ một tiếng: “Không hiểu về tinh tượng thì dựa vào cái gì mà định nghĩa thập tinh hoán nhật là dị tượng ám chỉ tai nạn phủ xuống? Nữ nhi của ngươi sao có thể là tai tinh?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận