Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 510

Tả Ngọc Thư nhíu mày, bắt đầu dò xét người trẻ tuổi trước mặt, quải trượng đập một phát xuống mặt đất.
Ầm! Nền đá xanh bị chấn động nứt ra thành những đường vằn vện như lưới nhện. Đồng thời những đường nứt này lại phát sáng lên…
“Tự ấn?” Minh Thế Nhân lùi lại hai bước. Ký hiệu này giống hệt những ký hiệu được khắc đầy trong hẻm núi.
Tư Vô Nhai và những người khác cũng lui lại. “Tiền bối muốn ỷ lớn hiếp nhỏ?”
Quang mang của tự ấn dần ảm đạm, Tả Ngọc Thư đáp: “Lão thân không có lời nào để nói với ngươi. Gọi sư phụ ngươi ra đi…”
“Gia sư không được khoẻ, hiện đang nghỉ ngơi. Mong tiền bối thứ lỗi.” Tư Vô Nhai vẫn cứng rắn nói.
“Hình như ngươi đang xem thường lão thân?”
“Không không không…” Tư Vô Nhai xua tay nói. “Ngài nên bỏ đi hai chữ ‘hình như’.”
“Hả?” Gương mặt già của Tả Ngọc Thư cứng đờ. Sau đó quải trượng trong tay bà ta dựng thẳng lên, trên thân quải trượng xuất hiện từng đạo tự ấn.
“Người thanh niên, nếu đã không biết quy củ thì lão thân sẽ thay mặt sư phụ ngươi dạy dỗ ngươi một chút.”
Vù vù…
Đám tự ấn rời khỏi quải trượng bay về phía Tư Vô Nhai. Tư Vô Nhai nhanh tay tóm lấy Chư Hồng Cộng đứng sau lưng, giơ hắn ra che trước mặt mình.
Chư Hồng Cộng kinh hô một tiếng.
Phanh phanh phanh! Đống tự ấn nện vào ngực Chư Hồng Cộng.
“Ui da ! Thất sư huynh, huynh làm gì thế?” Chư Hồng Cộng vuốt vuốt ngực.
Tả Ngọc Thư ngẩng đầu nhìn Chư Hồng Cộng, kinh ngạc hỏi: “Ngươi không bị thương?”
Tư Vô Nhai hờ hững nói: “Hạo nhiên cương khí của Nho môn đúng là lợi hại…”
Tả Ngọc Thư nghe ra được ý tứ mỉa mai trong lời hắn nói, bàn tay đầy nếp nhăn tức giận bắt lấy quải trượng đập mạnh xuống nền đá xanh.
Ầm!
Nguyên khí bốn phía rung động, trong phạm vi mười mét quanh thân Tả Ngọc Thư xuất hiện đầy tự ấn.
Đám người liên tục lui lại. Tư Vô Nhai vừa định lên tiếng thì cách đó không xa chợt truyền tới một giọng nói trầm thấp !
“Đủ rồi.”
Đám người quay đầu nhìn lại. Lục Châu với dáng vẻ tiên phong đạo cốt, mặc trường bào trắng, vẻ mặt lạnh lùng thản nhiên xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
“Bái kiến sư phụ!”
“Bái kiến Các chủ!”
Tả Ngọc Thư ngẩng đầu, tầm mắt đặt trên thân vị lão giả vừa đến, trong mắt bà ta ngập tràn ngạc nhiên và kính sợ.
Lục Châu chắp tay sau lưng đi tới, bước xuống bậc thang, đi vào quảng trường đá xanh, đạp lên những viên đá đã bị đánh nứt.
Đám người tách sang hai bên nhường đường cho hắn. Tả Ngọc Thư buông quải trượng ra, trong khoảnh khắc đạo đạo tự ấn xung quanh bà ta bỗng nhiên tiêu tán giữa thiên địa.
Tả Ngọc Thư khom người hành lễ với Lục Châu. “Lão thân cuối cùng cũng gặp lại huynh.”
Lục Châu dừng lại nhìn Tả Ngọc Thư lưng còng trước mặt, không khỏi cảm khái một tiếng. Cảnh còn người mất, tuế nguyệt trôi qua, ai rồi cũng khác.
Chớp mắt một cái đã trôi qua thật nhiều năm. Năm đó cao thủ Nho môn quát tháo phong vân Tả Ngọc Thư là một băng sơn mỹ nhân hiếm thấy trong tu hành giới, nay cũng trở thành một bà lão tóc trắng xoá.
“Đã nhiều năm như vậy mà tính tình ngươi vẫn chẳng thay đổi chút nào.”
“Để huynh chê cười.”
Lục Châu liếc mắt nhìn đám đệ tử. “Còn không mau tham kiến Tả tiền bối?”
Đám người vội vàng khom người hành lễ với Tả Ngọc Thư. Tả Ngọc Thư phất phất tay. “Miễn lễ đi.”
Bà nhìn về phía Lục Châu, khẽ nói: “Lão thân tuy xuất thân Nho môn nhưng chẳng mấy khi để ý đến lễ nghi phiền toái này.”
Lục Châu gật đầu. “Không có việc gì thì không gõ cửa. Ngươi đến nơi này của lão phu để làm gì?”
“Lão thân muốn nghe một lời giải thích về việc của Phong Thanh Hà.”
“Giải thích?”
“Phong Thanh Hà là chưởng môn của Chấn Thương Học Phái. Mấy năm nay lão thân ẩn cư trong hẻm núi được Chấn Thương Học Phái chiếu cố không ít. Phong Thanh Hà xảy ra chuyện, lão thân há có thể khoanh tay đứng nhìn.” Tả Ngọc Thư đáp.
Lục Châu không đáp lời ngay mà chậm rãi đi về phía mỏm đá. Tả Ngọc Thư hiểu ý bước theo sau, cùng Lục Châu nhìn xuống chân núi Kim Đình Sơn.
Lục Châu chỉ tay về phía chân núi, nói: “Nơi đó chôn xác thất đại môn phái…”
Trong lòng Tả Ngọc Thư cả kinh. Vừa rồi bà ta đi ngang qua chỉ cảm thấy mặt đất nơi đó không bình thường, có rất nhiều vết tích chiến đấu và không có lấy một ngọn cỏ mọc lên.
“Phong Thanh Hà vốn cũng nên nằm trong đó.” Lục Châu không hề khách khí nói.
“Thất đại môn phái thật sự vây công Kim Đình Sơn?” Tả Ngọc Thư có chút không thể tin được.
Lục Châu thở dài đáp: “Ngươi quanh năm ẩn thân trong hẻm núi, chẳng biết tí gì về chuyện bên ngoài. Chẳng lẽ lúc ngươi đi ra cũng chẳng hề nghe ngóng tin tức từ những người khác?”
“Chuyện này…”
Đúng thật là bà ta không có hỏi ai, chỉ một đường chạy thẳng tới đây hưng sư vấn tội.
Tả Ngọc Thư xuất thân Nho môn, là người biết phân rõ phải trái. Lục Châu chỉ nói vài câu đã khiến Tả Ngọc Thư á khẩu không thể trả lời.
Nếu sự thật giống như lời Minh Thế Nhân nói, Phong Thanh Hà vây công Kim Đình Sơn, vậy thì người cần lời giải thích là Ma Thiên Các chứ không phải là Tả Ngọc Thư bà.
Đám đồ đệ đứng phía sau đều gật gù. Vẫn là sư phụ lợi hại! Lời nói giống nhau xuất phát từ những người khác nhau thì mang lại kết quả hoàn toàn khác biệt.
“Mấy người có phát hiện ra không, trước mặt sư phụ, Tả tiền bối đến một chút khí thế cũng không có?” Minh Thế Nhân thì thào.
“Đúng á, muội cũng thấy vậy.” Tiểu Diên Nhi đáp.
“Điều này cho thấy sư phụ rất lợi hại.” Chư Hồng Cộng lại chớp thời cơ vỗ mông ngựa.
Cái tên ngốc này nói ba câu đều không quên nghề chính!
Tả Ngọc Thư không thèm để ý tới đám hậu sinh vãn bối đầy khả ố này, chỉ nghi hoặc hỏi: “Lão thân nhớ rõ đại nạn của Cơ huynh sắp tới, hôm nay may mắn được gặp huynh một lần, thấy phong thái của huynh chẳng hề kém năm đó. Cơ huynh làm sao đánh lui đám địch nhân cường đại này?”
Xem ra Tả Ngọc Thư vẫn còn chút chất vấn đối với lời vừa rồi.
Lục Châu không thèm che giấu, thản nhiên nói: “Thật không dám giấu giếm, lão phu đã bước vào cửu diệp.”
Đôi mắt già nua của Tả Ngọc Thư bỗng chốc trợn tròn, nếp nhăn quanh mắt giãn ra, trên gương mặt biểu lộ cảm xúc rất đặc sắc, mi mắt còn chớp chớp mấy lần. Biểu tình này chính là đang muốn nói: cóc tin!
Tin ngươi mới lạ đó lão già hom hem xấu xa!
“Cơ huynh cảm thấy lão thân rất dễ bị lừa?” Tả Ngọc Thư lừ mắt nhìn Lục Châu.
Lục Châu không thèm quan tâm bà ta tin hay không, chỉ liếc bà ta một cái rồi nói: “Nếu không phải nể tình xưa nghĩa cũ, chỉ dựa vào việc ngươi đánh nát sàn đá xanh của lão phu, đã là tội chết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận