Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 646

Minh Thế Nhân gật đầu. “Vậy thì để lão Hoàng đi chi viện huynh ấy vậy… Hoàng đảo chủ và huynh ấy có quan hệ tốt, hẳn là ông ta đã nghỉ ngơi ổn thoả, cả ngày ở lì nơi đây cũng chẳng để làm gì…”
Khụ khụ.
Sau lưng chợt truyền đến một giọng nói già nua. “Cơ huynh!”
Hoàng Thời Tiết vẫn thản nhiên như thường đi vào Đông Các.
Tình thế này thật xấu hổ nha. Cổ nhân nói hoạ từ miệng mà ra không sai chút nào. Nhưng ngoài mặt Minh Thế Nhân vẫn điềm nhiên như không. “Tham kiến Hoàng đảo chủ.”
“Khách khí.”
Lục Châu nhìn về phía Hoàng Thời Tiết. “Hoàng đảo chủ nghỉ ngơi thế nào rồi?”
“Đa tạ Cơ huynh thịnh tình khoản đãi.” Hoàng Thời Tiết đáp. “Nghe nói Vu giáo chủ đang tiến đánh Duyện Châu, nếu Cơ huynh không ngại thì ta đi xem một chút, có được không?”
Hoàng Thời Tiết nguyện ý đi thì không còn gì bằng, nhưng chỉ có một mình hắn thì thế lực hơi đơn bạc.
Đánh cửu châu có lẽ không cần bát diệp, nhưng nay U Minh Giáo đã sắp bao vây Thần Đô, hoàng thất không thể nào tiếp tục ngồi nhìn mặc kệ.
Lục Châu trầm ngâm một lát rồi nói: “Có lẽ không cần đâu.”
“Xin Cơ huynh chỉ giáo?”
“Lão phu tin tưởng vào năng lực của Vu Chính Hải.” Lục Châu nói.
“Ta không có ý chất vấn năng lực của Vu giáo chủ… Chỉ là…”
Không đợi Hoàng Thời Tiết nói xong, Lục Châu đã xoay người đi. “Việc này hai ngày sau bàn lại.”
Hai ngày sau.
Lục Châu cảm giác lực lượng phi phàm đã lĩnh hội được hơn phân nửa, độ chứa đầy tương đương với trước khi mở ra Địa Tự Quyển.
Năm tháng nay Lục Châu chủ yếu chỉ lĩnh hội Địa Thư, việc tu hành không có tiến bộ, cũng may hắn còn có hơn trăm ngàn điểm công đức tương đương với tích luỹ hai phần Kim Liên Khai Diệp, tốc độ này xem như không tệ.
Lục Châu đứng dậy vận động gân cốt rồi đi đến bên bàn xem bản đồ da dê cổ. Thấy vẫn không có khu vực nào mới xuất hiện, Lục Châu rời khỏi phòng, đi ra ngoài sân hoạt động thân thể.
Đúng lúc này, Minh Thế Nhân bước vào Đông Các, khom người bẩm báo:
“Sư phụ, thất sư đệ gửi phi thư, Bắc Đẩu Thư Viện và Thiên Hành Thư Viện đã xuất phát.”
Lục Châu cau mày nói: “Lưu Thương dựa vào đâu mà dám xem thường lão phu?”
Xem thường Vu Chính Hải chính là đang xem thường Ma Thiên Các.
“Sư phụ, Lưu Qua có thể lấy ra kiếm siêu thiên giai như Lăng Hư, có khi vị cao nhân cửu diệp kia vẫn còn đang ở trong cung cũng nên.” Minh Thế Nhân thuận miệng đoán.
Trong lòng Lục Châu khẽ động. “Ngươi nói cái gì?”
Minh Thế Nhân lập tức quỳ xuống nói: “Sư phụ là đương kim đệ nhất cửu diệp, cho dù là cao nhân nào đứng trước mặt người cũng chỉ có thể bị người dùng một bàn tay đánh chết.”
Lục Châu đưa tay ngăn lại, chậm rãi nói: “Lặp lại lời ngươi vừa nói một lần nữa.”
“Sư phụ là đương kim đệ nhất cửu diệp…”
“Câu trước đó.” Lục Châu nhíu mày.
Bình thường thông minh lanh lẹ lắm mà, sao bây giờ lại thấy hắn ngơ thế không biết?
“Lưu Qua có thể lấy ra kiếm siêu thiên giai như Lăng Hư, có khi vị cao nhân cửu diệp kia vẫn còn đang ở trong cung cũng nên…”
Lời này đúng là đã nhắc nhở Lục Châu. Không thể loại trừ khả năng này.
Bộ khôi giáp, quyển điển tịch, cỗ quan tài, Lăng Hư kiếm, bảo rương chứa chỉ phù màu đỏ… những thứ này đều đến từ trong cung!
Lưu Qua đã từng nói vị cao nhân cửu diệp kia từng đến Thần Đô.
Ngoài ra Lục Châu còn quên mất một sự thật là đã bước vào thời đại trảm kim liên lâu như vậy, ai dám cam đoan không có người trùng tu đến bát diệp, thậm chí là cửu diệp?
Tựa như lúc trước khi trò chơi mới vừa Open Beta, cho dù Lục Châu có cày cấp ngày đêm thế nào thì luôn có mấy thằng súc sinh chưa được mấy ngày đã max cấp.
Từ khi bước vào thời đại trảm kim liên, khả năng này càng lúc càng lớn.
“Thông báo với Hoàng Thời Tiết, bảo hắn cùng lão phu đi một chuyến.” Lục Châu nói.
Minh Thế Nhân nghe vậy cả kinh. “Sư phụ muốn giúp đại sư huynh đánh Duyện Châu?”
“Không.” Lục Châu xua xua tay. “Lão phu chỉ đi ngang qua.”
“Đồ nhi minh bạch.” Minh Thế Nhân vội vàng xoay người rời đi.
Lục Châu sao có thể cho phép hai đại thư viện hay các thế lực khác đứng sau lưng ám toán đồ đệ hắn?
Trưa hôm đó, khi mặt trời đã lên cao ba sào.
Xuyên Vân phi liễn chậm rãi rời khỏi bình chướng Kim Đình Sơn bay về phía thành Duyện Châu.
Lần này Lục Châu chỉ mang theo Minh Thế Nhân và Hoàng Thời Tiết, cộng thêm ba tên tù binh của Thái Hư Học Cung.
Hiện tại mọi người đều đang cấp tốc tu hành, ở lại Ma Thiên Các sẽ an toàn hơn. Hơn nữa những người này có đi cũng không giúp ích được gì.
Trên phi liễn, Lục Châu chắp tay sau lưng quan sát ba tên tù binh đang quỳ gối dưới đất.
Chu Ôn Lương, Vương Kiệm Nhượng và Trương Cung đang run lẩy bẩy không dám động đậy. Khoảng thời gian này bọn hắn bị nhốt ở Ma Thiên Các, thường xuyên sợ hãi ăn không ngon ngủ không yên, mỗi ngày đều có ma đầu đến trêu chọc khiến bọn hắn vô cùng khó chịu.
Minh Thế Nhân cầm lái phi liễn, quay đầu kỳ quái hỏi: “Sư phụ, người mang theo ba tên phế vật này làm gì?”
Không đợi Lục Châu mở miệng, Hoàng Thời Tiết đã cười đáp: “Thái Hư Học Cung luôn có quan hệ gần gũi với hoàng thất, cũng giao hảo với hai đại thư viện.”
Lục Châu lạnh nhạt nhìn ba người, thản nhiên hỏi: “Muốn sống không?”
Chu Ôn Lương vội vàng cúi người đáp: “Muốn muốn muốn…”
Chỉ có đồ đần mới không muốn sống!
“Vậy bản toạ cho các ngươi một cơ hội.”
Lục Châu thoáng dừng lại một chút rồi nói tiếp. “Hai đại thư viện đang khởi hành đến Duyện Châu, bản toạ muốn gặp mặt hai đại Viện trưởng… Nếu làm tốt việc này sẽ tha tội chết cho các ngươi.”
Chu Ôn Lương lập tức đồng ý. “Xin Các chủ yên tâm, vãn bối nhất định sẽ làm tốt việc này. Vãn bối lập tức gửi phi thư cho bọn hắn!”
Nửa ngày sau, Xuyên Vân phi liễn xuất hiện trên một ngọn núi cách Duyện Châu vài dặm về phía tây.
Phi liễn hạ xuống. Lục Châu ngồi trên phi liễn quan sát thành Duyện Châu nhưng chỉ có thể nhìn thấy hình dáng đại khái chứ không rõ ràng.
Chu Ôn Lương thấp giọng nói: “Cơ tiền bối, ta… ta đã liên hệ được với Bắc Đẩu Thư Viện.”
“Tốt.” Lục Châu không nhìn tới hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận