Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 229: Dở hơi cũng là một loại nghệ thuật sống

Vu Chính Hải hỏi: “Sư đệ rất hiếu kỳ về người này sao?”
“Dưới sự vây công của đại sư huynh, Tịnh Minh Đạo bây giờ chỉ đang kéo dài hơi tàn. Phan Ly Thiên là đệ nhất cao thủ của Tịnh Minh Đạo, không có đạo lý không xuất hiện cứu nguy…”
Tư Vô Nhai vừa suy nghĩ vừa nói: “Cho nên ta suy đoán có hai loại khả năng. Một là, Phan Ly Thiên đã chết, nhưng khả năng này rất nhỏ, Phan Ly Thiên tu vi cực cao, nếu hắn muốn chạy trốn thì không ai có thể giết được hắn. Hai là, Phan Ly Thiên và Tịnh Minh Đạo đã xảy ra mâu thuẫn không thể giải quyết được.”
“Theo như lời đệ nói thì khả năng thứ hai cao hơn một chút.” Vu Chính Hải nói.
Chỉ là…
Những chuyện này cũng không mấy quan trọng đối với U Minh Giáo.
Phan Ly Thiên không xuất hiện thì Tịnh Minh Đạo diệt vong càng nhanh hơn.
Nếu hắn xuất hiện thì Vu Chính Hải cũng rất chờ mong được đấu với hắn một trận đỉnh cao.
“Truyền lệnh xuống, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.” Vu Chính Hải nói.
“Cẩn tuân dụ lệnh của Giáo chủ!”
Trong chớp mắt lại ba ngày trôi qua.
Một chú chim truyền tin bay với tốc độ cực nhanh từ phía Tây Bắc Dương Châu thành bay vọt vào bên trong bình chướng Ma Thiên Các.
Trong Đông Các.
Lục Châu đã kết thúc trạng thái lĩnh hội.
Sau ba ngày tham ngộ, Lục Châu cảm giác lực lượng phi phàm của Thiên thư đã khôi phục được phân nửa.
Muốn lại lần nữa đạt được trạng thái sung mãn thì cần từ bảy đến mười ngày.
Ít nhất tốc độ lĩnh ngộ hiện tại của hắn là vậy.
Hắn có dự cảm, số lần lĩnh hội càng nhiều thì tốc độ thu hoạch được lực lượng phi phàm sẽ càng nhanh.
Con đường tu hành không thể gấp gáp. Loại sự tình này chỉ có thể chậm rãi tiến hành.
“Xem giá cả thế nào..”
Lục Châu sợ tình huống lúc trước lại xuất hiện, sau khi hắn lĩnh hội thì Hệ thống lại lén lút tăng giá thẻ đạo cụ.
Hắn mở giao diện đạo cụ ra xem một lượt.
Cũng may không tăng giá.
“A? Đây là…”
Lục Châu đang nhìn lướt qua cột nhiệm vụ, chợt thấy ngoài những nhiệm vụ dạy dỗ đồ đệ ra thì lại xuất hiện một nhiệm vụ mới: “Tìm chìa khoá thất lạc”.
“Chìa khoá thất lạc?”
Hắn bắt đầu tìm kiếm trong ký ức của mình.
Tất cả ký ức của Cơ Thiên Đạo trong não hải đều không có liên quan gì đến chìa khoá thất lạc.
Gương mặt già nua của Lục Châu cứng đờ. Chẳng lẽ lại liên quan đến bộ phận ký ức bị thiếu của hắn?
Những lúc rảnh rỗi Lục Châu cũng suy luận một số thông tin về bộ phận ký ức bị thiếu. Về sau hắn phát hiện… đoạn ký ức vụn vặt đó tựa như một trang giấy bị cào nát, muốn dán lại nguyên vẹn là việc vô cùng gian nan, vì thế hắn dứt khoát từ bỏ.
Nếu phải đi tìm chìa khoá thất lạc… vậy hẳn nó được dùng để mở ra một ngăn chứa bí mật nào đó như chiếc rương chẳng hạn.
Trong Ma Thiên Các chỉ có mật thất và nhà kho ở Bắc Các là có rương.
Nhưng mà…
Điều này đã nghiệm chứng một suy đoán của Lục Châu là khi hắn xuyên không qua, rất nhiều đồ vật của Cơ Thiên Đạo đã không còn. Có lẽ chúng không hề biến mất mà là bị tản mát khắp nơi bởi đủ loại nguyên nhân. Chẳng hạn như đống vũ khí của đám nghiệt đồ, chẳng hạn như Bích Lạc tàn phiến, chẳng hạn như công pháp tu luyện… tất cả những thứ này đều còn đó cả.
Như vậy… có lẽ chiếc chìa khoá bị thất lạc này cũng là một trong những đồ vật vốn có của Cơ Thiên Đạo.
Đúng lúc này, thanh âm của Tiểu Diên Nhi truyền đến cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
“Sư phụ… có phi thư không ký tên.”
Lục Châu bước ra khỏi phòng nhìn về phía Tiểu Diên Nhi.
Tiểu Diên Nhi đang mặc Vân Thường Vũ Y, mang giày Đạp Vân Ngoa.
Lục Châu hỏi: “Thiên Tàm Thủ Sáo đâu?”
Hắn nhớ tới vật phẩm Tiểu Diên Nhi lấy được ở Vân Tước Lâu, không thấy nàng sử dụng.
Tiểu Diên Nhi mếu máo nói: “Xấu quá, nhìn cay con mắt… con để trong Nam Các.”
Đôi găng tay Thiên Tàm Thủ Sáo kia cả nam và nữ đều có thể sử dụng nên ngoại hình không được đẹp mắt cho lắm. Tiểu Diên Nhi đã mặc y phục màu xanh, mang giày xanh nhưng lại đeo găng tay màu sắc quái dị thì đúng là không phù hợp tí nào.
Huống hồ gì Thiên Tàm Thủ Sáo cũng không quá thích hợp với tu hành giả Nguyên Thần cảnh như Tiểu Diên Nhi.
Ai mà chẳng yêu thích những thứ xinh đẹp.
Mặc kệ nàng vậy.
“Đọc thư.”
Cho dù là phi thư của ai đi chăng nữa, nếu có thể để chim truyền tin bay vào được tới Ma Thiên Các thì chỉ có thể là thư của đám nghiệt đồ hoặc những người Ma Thiên Các thường xuyên liên lạc.
Tiểu Diên Nhi khẽ gật đầu, đọc nhỏ:
“Tịnh Minh Đạo đã bị vây công… Giáo chủ U Minh Giáo Vu Chính Hải đại khai sát giới. Môn chủ Tịnh Minh Đạo Mạc Khí bị thương chạy trốn đến Sấu Tây Hồ. Phan Trọng đã đi đến Sấu Tây Hồ, có thể gặp nguy hiểm… ha ha ha.”
Đọc đến đây, Tiểu Diên Nhi ngừng lại nhìn về phía Lục Châu.
Lục Châu khẽ vung tay lên, phi thư bay vào trong tay hắn.
Đúng là không có chữ ký.
Nhưng ba tiếng ha ha ha cuối cùng đã tỏ rõ thân phận của hắn.
“Gia hoả Giang Ái Kiếm này hẳn là đang ở nơi nào đó không tiện gửi phi thư…” Lục Châu âm thầm nói.
Lời nhắc nhở của Lục Châu khiến Tiểu Diên Nhi giật mình hiểu ra. Nàng chỉ tay vào phi thư nói: “Thì ra là phi thư của gia hoả Giang Ái Kiếm… Hừ, con nhớ rồi, lần nào đến cuối thư hắn cũng viết ha ha ha…”
Loại người làm việc gì cũng chú ý cẩn thận như Giang Ái Kiếm, bởi vì tai mắt của hắn rất đặc thù, một phần trong số đó đều là người trong cung nên trong quá trình gửi phi thư đều cố ý để lại phong cách cá nhân, đây là một loại ký hiệu sinh tồn riêng biệt tương tự với mật mã Morse, thậm chí càng khó khiến người ta nghi ngờ.
Tiểu Diên Nhi nghi hoặc hỏi: “Gia hoả Phan Trọng này đi Sấu Tây Hồ làm chi? Khi không lại kiếm chuyện.”
Lục Châu nhìn về phía Đông Các, không thấy bóng dáng Đoan Mộc Sinh và Chiêu Nguyệt đâu, bèn hỏi: “Lão tam lão ngũ đâu?”
“Đang ở Nam Các ạ.” Tiểu Diên Nhi đáp.
Lục Châu hừ nhẹ. Tự ý đi vào trong mật thất, trượng đánh bọn hắn đã là nhẹ rồi.
“Gọi lão tam đến đại điện.”
“Đồ nhi đi ngay.”
Chỉ là nỗi đau ngoài da thịt, với tu vi và thủ đoạn của Đoan Mộc Sinh, tịnh dưỡng ba ngày đã khoẻ lên rất nhiều.
Lúc trước khi Cơ Thiên Đạo thường xuyên hành hung bọn đồ đệ, Đoan Mộc Sinh luôn là đứa khoẻ lại nhanh nhất.
Tiểu Diên Nhi vội vàng rời khỏi Đông Các.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn trời. Thấy thời gian còn sớm, hắn dạo bước ra ngoài.
Không bao lâu sau hắn đã ra khỏi Ma Thiên Các, thấy Phan Ly Thiên vẫn nằm ở chỗ cũ đang lười biếng phơi nắng, thỉnh thoảng lại hớp một ngụm rượu.
“Phan Ly Thiên.”
Lục Châu đến bên cạnh cất tiếng gọi khiến Phan Ly Thiên giật mình ngồi bật dậy.
Thấy người đến là Lục Châu, hắn vỗ vỗ ngực nói: “Lão hủ không phải họ Phan.”
Lục Châu không thèm đôi co với hắn mà đưa bức phi thư cho hắn xem. “Tự mình đọc đi.”
Phi thư bay lên người Phan Ly Thiên, hắn vốn định làm lơ nhưng không nhịn được lòng hiếu kỳ, bèn len lén liếc mắt nhìn, vừa nhìn đã thấy hai chữ Phan Trọng đập vào mắt.
Tinh thần Phan Ly Thiên lập tức trở nên tỉnh táo, hắn ngồi thẳng người dậy cầm phi thư lên xem tỉ mỉ cặn kẽ.
“Nguy hiểm?”
“Bây giờ ngươi còn có thể ngủ yên giấc không?” Lục Châu nhìn chằm chằm Phan Ly Thiên không chớp mắt.
Phan Ly Thiên cau mày, bộ dạng vốn lười nhác trở nên ngưng trọng và nghiêm túc: “Phan Trọng đã gia nhập Ma Thiên Các. Các chủ người không định cứu hắn sao?”
“Phan Trọng đúng là đã gia nhập Ma Thiên Các… nhưng điều này không có nghĩa là bản toạ muốn cứu hắn.” Lục Châu vân đạm phong khinh nói.
“Tại sao?”
“Phan Trọng gia nhập Ma Thiên Các, bản toạ ban thưởng cho hắn Lục Dương Công để triệt tiêu tác dụng âm hàn của Tam Âm Thức. Hắn vốn có thể trở thành tướng tài đắc lực, nhưng lại tự tiện rời khỏi đây… Nếu người nào trong Ma Thiên Các cũng làm như thế thì bản toạ làm sao phục chúng?” Lục Châu nói.
“Chuyện này…”
Phan Ly Thiên á khẩu không thể trả lời.
Suy cho cùng vẫn là do Phan Trọng đi gây chuyện.
Quy củ của Ma Thiên Các chính là một khi đã gia nhập thì phải chặt đứt hoàn toàn với quá khứ.
Kẻ phá hỏng quy củ, dù gặp phải kết cục gì cũng là gieo gió gặt bão, không thể oán trách người khác.
Lục Châu nhìn Phan Ly Thiên: “Ngươi rốt cuộc là gì với hắn?”
Phan Ly Thiên than nhẹ một tiếng, lắc đầu nói: “Từ hai trăm năm trước lão hủ đã không còn là người của gia tộc họ Phan nữa…”
Lời này chẳng khác gì thừa nhận quan hệ.
Lục Châu không tiếp tục ép hỏi, hắn chỉ muốn xác nhận Phan Trọng có quan hệ với Phan Ly Thiên là đủ… Còn việc bối phận giữa bọn họ là gì thì không quan trọng.
“Ngươi đến Ma Thiên Các chỉ để thăm hắn một chút?” Lục Châu hỏi.
Phan Ly Thiên khẽ gật đầu, không còn dáng vẻ lông bông như trước.
“Lão hủ chẳng còn sống được bao lâu nữa… Đây chỉ là một nguyện vọng nhỏ trước khi chết mà thôi.”
“Gia nhập Ma Thiên Các của ta, ngươi có thể thuận lý thành chương đi cứu Phan Trọng.” Lục Châu nói rõ ràng ý định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận