Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2099: Lựa chọn

“Đa tạ Lục các chủ khen ngợi.” Bạch Đế cười nói.
Giang Ái Kiếm cũng tươi cười hỏi: “Cơ tiền bối, thủ đoạn của ngài thật khiến ta phải bái phục. Họ Hoa kia quá phách lối, bây giờ nàng ta như thế nào rồi?”
Lục Châu vô cùng thoải mái đáp: “Chết rồi.”
Bạch Đế câm nín.
Bạch Đế đột nhiên ý thức được chuyện này không thơm!
Chẳng trách Lục Châu đột nhiên đến đây tán dương Thất Lạc Chi Quốc, hoá ra bây giờ bọn hắn đã là châu chấu bị buộc trên cùng một sợi dây thừng.
“Ta phục, ta phục rồi…” Giang Ái Kiếm nói, “Làm như thế chẳng khác gì trực tiếp tuyên chiến với Thánh Điện. Lão thất lại phải đau đầu cho xem.”
Bạch Đế khẽ lắc đầu: “Bản đế không lo việc này mà đang lo lắng cho hai nha đầu kia.”
Hắn đang nói tới ngũ đồ đệ và lục đồ đệ của Lục Châu. Chiêu Nguyệt và Diệp Thiên Tâm đến từ chỗ Bạch Đế, Thái Hư rồi sẽ biết việc này có liên quan đến Lục các chủ Ma Thiên Các và hòn đảo thất lạc, hai cô nương này sẽ vì thế mà gặp nguy cơ.
Giang Ái Kiếm nói: “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Chiêu Nguyệt bây giờ là điện thủ Trứ Ung điện, Trứ Ung đế quân là kẻ nhát gan không dám trêu chọc thị phi, ta không tin hắn dám ra tay với Chiêu Nguyệt. Về phần Diệp Thiên Tâm thì là điện thủ Nhu Triệu điện, bên đó không có người nào đáng tin cậy, chỉ có mấy tên đạo thánh, chưa chắc làm gì được nàng.”
Bạch Đế gật đầu nói: “Thời cuộc rối loạn, không thể nói trước được. Thánh Điện đi tới ngày hôm nay cũng không phải nhờ may mắn, chớ nên coi thường.”
“Bọn hắn chỉ biết Ma Thần tái hiện, không biết rõ Ma Thần là Cơ tiền bối… những người khác tạm thời không lo.” Giang Ái Kiếm nói.
Lục Châu lắc đầu: “Sự tình này sớm muộn gì cũng sẽ truyền đi, thay lão phu thông báo cho bọn hắn để bọn hắn chuẩn bị tâm lý sẵn.”
Giang Ái Kiếm gật đầu cười: “Kỳ thực có lẽ chúng ta đang lo lắng dư thừa. Đại tiên sinh và nhị tiên sinh quanh năm du tẩu trên mũi đao, người có thể động tới bọn hắn đã ít nay càng thêm ít. Các thần quân thì không dám tuỳ tiện động thủ, phải nể mặt Thanh Đế. Tam tiên sinh và tứ tiên sinh có Xích Đế làm chỗ dựa, cửu tiên sinh và thập tiên sinh có Thượng Chương Đại Đế bảo vệ chăm sóc, nguy hiểm nhất là bát tiên sinh, nhưng mệnh của hắn cứng rắn lạ thường.
“Không thể không nói bước đi này của Tư Vô Nhai thật diệu.”
Bạch Đế nói: “Diêm vương dễ xử, tiểu quỷ khó chơi. Cẩn thận vẫn hơn.” Bạch Đế từ trước tới nay luôn là người hành sự cẩn thận.
Giang Ái Kiếm gật đầu phụ hoạ: “Bạch Đế nói đúng lắm.”
“Chờ một chút.” Bạch Đế từ chối không cho hắn vỗ mông ngựa, bắt đầu truy hỏi, “Ngươi lừa gạt bản đế lâu như vậy, phải bị tội gì?”
Đường đường là Đại Đế mà bị một đạo thánh nho nhỏ lừa tới gạt lui nhưng không hề phát giác, mặt mũi hắn biết để ở đâu?
Giang Ái Kiếm cười gượng một tiếng: “Bạch Đế bệ hạ lòng dạ rộng rãi, hẳn là sẽ không tính toán với vãn bối chớ?”
Bạch Đế nghiêm túc dò xét Giang Ái Kiếm, lời nói cử chỉ và phong cách của người này thay đổi quá nhiều khiến hắn không kịp thích ứng. So sánh giữa hai người thì Bạch Đế càng yêu thích kiểu nói chuyện tự tin của Thất Sinh thật hơn.
“Vậy thì chưa chắc, bản đế cũng là người, mà người thì đều có lúc nóng nảy.”
“Đừng mà.” Giang Ái Kiếm xua xua tay, “Ít nhất ta cũng đưa Thiên Hồn Châu của Chấp Minh về cho ngài rồi mà. Ta giả mạo Thất Sinh thật mệt mỏi, luận về tài hoa chưa chắc ta thua hắn nha.”
Bạch Đế nhìn kiểu gì cũng không thấy người này giống như người có tài.
Lục Châu rốt cuộc cũng lên tiếng: “Người này là tai mắt của lão phu ở kim liên giới, năng lực làm việc rất tốt, cứ yên tâm đi.”
Nghe vậy Bạch Đế mới khẽ gật đầu. Người có thể khiến Ma Thần khen ngợi đương nhiên phải có chút bản lãnh. Bọn hắn quen biết từ lúc ở kim liên giới, xem ra mối quan hệ không hề tầm thường.
Bạch Đế đành nói sang chuyện khác: “Ngươi định tiếp theo làm thế nào?”
“Lão phu đã trở về Thái Hư, đương nhiên phải đoạt lại đồ mình đánh mất.”
“Minh Tâm có Thánh Điện Sĩ và thập điện, không dễ chơi đâu.” Bạch Đế thở dài.
Nếu phải tính toán thì số lượng người đứng về phía Lục Châu không nhiều, trong khi đám tu hành giả thập điện lại là chủ chốt của Thái Hư.
Giang Ái Kiếm lắc đầu cười: “Ta lại không cho là vậy. Tin tức Ma Thần tái hiện rất nhanh sẽ lan truyền khắp Thái Hư. Đến lúc đó thập điện sẽ phải đưa ra lựa chọn mình đứng về phía ai. Những năm gần đây ta giả mạo Thất Sinh nên cũng hiểu đôi chút về thập điện. Ngoài mặt bọn hắn phục tùng Thánh Điện nhưng trong lòng đều không phục lắm. Lại thêm mười người nắm giữ hạt giống Thái Hư đều là đồ đệ của Cơ tiền bối, có khi bọn hắn lại quay đầu chạy về đội của chúng ta cũng không chừng.”
“Vậy phải chờ xem bọn hắn lựa chọn thế nào.” Bạch Đế lo lắng nhìn Giang Ái Kiếm, “Ngươi có biết vì sao trong một trăm ngàn năm qua Minh Tâm Đại Đế vẫn đứng ở thế bất bại không?”
“Có mạnh thế nào thì cũng chưa chắc là đối thủ của Cơ tiền bối.”
“Bản đế không phải khinh thường Cơ huynh, mà là vì Minh Tâm có thủ đoạn rất đáng sợ.”
Lục Châu cũng cảm thấy tò mò bèn hỏi: “Nói nghe một chút.”
“Minh Tâm thân mang trọng bảo, mỗi một kiện bảo vật của hắn đều có thể thay đổi chiến cuộc.” Bạch Đế nói.
Giang Ái Kiếm và Lục Châu nghe vậy đều gật đầu đồng ý. Thời Chi Sa Lậu và Thái Hư Lệnh là chí bảo như thế nhưng không hề khiến Minh Tâm động tâm, chỉ để cho người bên dưới sử dụng, có thể thấy chí bảo trong tay hắn mạnh đến cỡ nào.
Bạch Đế tiếp tục nói: “Thế nhân biết rõ nhất chính là Cán Cân Công Chính. Nó có thể hoá lớn, cũng có thể biến nhỏ, theo bản đế biết thì nó có hai tác dụng: Một, quan sát cân bằng trong thiên địa, khi xuất hiện bất kỳ tình huống mất cân bằng nào nó đều có thể dự đoán trước được. Hai, bất kỳ tu hành giả nào đối địch với Minh Tâm đều sẽ bị Cán Cân Công Chính cưỡng ép cân bằng.”
Giang Ái Kiếm nghi hoặc hỏi: “Cưỡng ép cân bằng?”
“Chẳng hạn như, giữa ngươi và bản đế chênh lệch như trời với đất. Nhưng khi ngươi sử dụng vật này có thể khiến bản đế rơi xuống cảnh giới đạo thánh ngang hàng với ngươi, đó gọi là ‘công bằng’.” Bạch Đế giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận