Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 309: Đệ nhị Ma thiền

Ông!
Ma Kiếm lao vụt tới.
Lục Châu điều động nguyên khí, khống chế Vị Danh nghênh đón.
Choang choang choang!
Liên tục va chạm ba cái, Ma Kiếm bị đánh lui!
Lần này nó không còn được may mắn như trước.
Ma Kiếm rơi xuống!
“Thất Tuyệt Kiếm Trận bị diệt… không có bầy phi kiếm, Thất Tuyệt Kiếm Trận cũng chẳng thể nào thi triển được nữa.”
Trong mắt nhóm tu hành giả lập loè hy vọng.
Tuy rằng những thanh kiếm cấp thấp đều đã bị hư hại nhưng những thanh tốt hơn lại còn nguyên vẹn, rõ ràng đều là kiếm tốt, bọn họ cũng không cần phải tốn công sàng lọc lựa chọn nữa.
Tần Quân ngồi thẳng người dậy, hắn lau đi vết máu bên khoé môi, trong mắt tràn đầy kinh nghi nhìn Thất Tuyệt Kiếm Trận dưới mặt đất.
Không tìm được trận nhãn sao có thể diệt được Thất Tuyệt Kiếm Trận?
Chuyện này thật là phi lý.
Tần Quân nhìn xung quanh một lát cũng không thấy có nơi nào kỳ lạ đặc thù.
Hắn đành ngẩng đầu lên nhìn về phía Vị Danh Kiếm.
Còn Giang Ái Kiếm lúc này đã như người mất hồn… hai mắt hắn nhìn Vị Danh Kiếm đến thất thần, nước miếng chảy ra… Bàn tay ôm Long Ngâm Kiếm trước ngực cũng không còn chặt nữa…
Đúng lúc này…
Ầm!
Ma Kiếm rơi vào giữa Thất Tuyệt Kiếm Trận, toàn thân rung động.
Bi văn trên thân kiếm tựa như một bầy ong mật bay vù vù lên không trung…
“Nguồn năng lượng bi văn này..” Lục Châu nghi hoặc, nhưng hắn không lập tức thu hồi Vị Danh Kiếm mà chỉ lẳng lặng đứng nhìn.
Từng đạo bi văn bay về phía Vị Danh Kiếm rồi chui tọt vào bên trong thân kiếm.
“Đây là…”
Giang Ái Kiếm mếu máo nói: “Ma Kiếm thần phục… năng lượng được tẩm bổ nhiều năm như vậy đều bị lão tiền bối cướp đi rồi.”
Mạnh được yếu thua.
Thế giới của kiếm đơn giản hơn của con người nhiều. Kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc. Ma Kiếm lúc này đã thần phục, nằm rạp dưới đất.
Ai mà ngờ được kết quả sẽ là thế này?
Ma Kiếm nằm run lẩy bẩy trên mặt đất, bi văn trên người nó không ngừng dung nhập vào Vị Danh Kiếm.
Bi văn lít nhít trên bia mộ có đến hàng ngàn, hàng vạn… lúc này cũng bốc lên như một làn khói đen.
Vị Danh Kiếm đạt được năng lượng bi văn, không ngừng xoay tròn trên không.
Lục Châu nghi ngờ nhìn Vị Danh Kiếm…
Từ khi có được Vị Danh, Lục Châu chỉ thể nghiệm trình độ sắc bén của nó…
Sau khi hấp thu năng lượng trên bi văn, uy lực của Vị Danh Kiếm có phải sẽ lại tăng lên?
Một lát sau, Vị Danh không tiếp tục xoay tròn nữa.
Ma Kiếm nằm đơ ra dưới đất, không còn nhúc nhích. Bi văn trên thân nó và trên bia mộ đã bị hấp thu sạch sành sanh.
Lục Châu có thể cảm giác được hào quang quanh thân Vị Danh Kiếm trở nên đỏ rực.
Hình như nó cũng đã dài hơn.
Lên cấp rồi?
Lục Châu không có khái niệm rõ ràng bèn nhấc tay lên, Vị Danh Kiếm bay trở lại vào lòng bàn tay hắn.
Ý niệm khẽ động.
Vị Danh Kiếm biến thành một cục đá, lại biến thành một cây chuỳ, thành đao, thương… đủ loại vũ khí.
Đáng tiếc là, chỉ khi Vị Danh Kiếm ở trạng thái “kiếm” thì quanh thân nó mới xuất hiện bí văn quỷ dị kia.
Vị Danh ở hình thái kiếm rõ ràng mạnh hơn các hình thái khác rất nhiều.
“Vũ khí này… vẫn chưa đạt đến phẩm cấp vốn có của nó?”
Nhưng lúc này cũng không thích hợp để nghiên cứu Vị Danh.
Lục Châu thu hồi Vị Danh Kiếm rồi nhìn quanh bốn phía.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, thậm chí quá mức yên tĩnh đến đáng sợ.
Lục Châu chậm rãi hạ xuống, trong lòng không khỏi sầu khổ. Lần này xuất thủ, hắn mất trắng hai tấm thẻ Miễn Dịch Sát Thương mà đến một điểm công đức cũng không thu được.
Hắn nhìn về phía Thất Tuyệt Kiếm Trận đã hoàn toàn mất đi ánh sáng, không còn hoạt động.
Kỳ quái.
Lục Châu đi về phía thanh Ma Kiếm.
Khi bi văn thoát khỏi bia mộ khiến bia mộ vỡ vụn, tám sợi xiềng xích khổng lồ cũng vỡ nát rơi rải rác dưới đất.
Trên mặt đất lúc này chỉ còn lại một số ít trường kiếm chưa bị phá huỷ.
Đương nhiên những thanh kiếm sống sót sau trận chiến này đều là bảo kiếm.
Cách đó không xa…
Nhóm tu hành giả bị thương đều cố sức bò dậy, dập đầu với Lục Châu.
Người nào người nấy đều dồn hết sức lực dập đầu, phát ra âm thanh bôm bốp.
“Cảm tạ lão tiền bối!”
“Cảm tạ đại sư!”
“Ơn tái sinh như phụ mẫu, xin nhận một lạy của ta.”
[Ting ! nhận được 15 người thành kính lễ bái, thu hoạch được 150 điểm công đức.].
Nghe được tiếng thông báo, Lục Châu có chút dở khóc dở cười.
Xem ra lão phu phải làm việc thiện dài dài rồi…
Tu hành giả thuộc tứ đại danh môn đều đã chết sạch, những người còn sống đều là các tiểu môn phái.
Lục Châu đến trước mặt Ma Kiếm, vừa điều động nguyên khí.
Không Viễn hoà thượng đột nhiên ngồi dậy, lăng không bay lên… Song trọng Kết Định Ấn xuất hiện.
Hai mắt hắn trừng to nhìn xung quanh.
Đợi đến khi thấy rõ ràng tình cảnh hiện tại, trên mặt hắn tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Xảy ra chuyện gì rồi?
Mới có bao lâu mà Thất Tuyệt Kiếm Trận đã không còn, Ma Kiếm nằm im dưới mặt đất?
Đầu của hắn hơi đau… trong khoảnh khắc ký ức ùa về não hải.
Hắn nhớ lại, trong lúc cướp đoạt Ma Kiếm, hắn bị Ma Kiếm đánh trọng thương rơi xuống.
Cũng may trên người có Phật Đà Niệm Châu hộ thân nên tránh được một kích chí mạng kia.
“Là ngươi?” Biểu lộ kinh ngạc trên mặt Không Viễn từ từ biến thành phẫn nộ.
“Không Viễn…” Lục Châu vuốt râu nói.
“Đồ của lão nạp đừng hòng có ai nhúng chàm được. Lão nạp mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì để phá Thất Tuyệt Kiếm Trận… Nhưng thanh Ma Kiếm này lão nạp nhất định phải có.”
Không Viễn hoàn toàn không biết những chuyện đã xảy ra sau khi bất tỉnh.
“Ồ?”
Lục Châu thật sự cảm thấy vui vẻ vì Không Viễn chưa chết.
Không Viễn chắp một tay trước ngực: “Lão thí chủ… lão nạp rất cảm kích việc ngươi phá giải Thất Tuyệt Kiếm Trận. Nhưng bảo kiếm thế này chỉ có người tài mới có tư cách lấy đi.”
Song trọng Kết Định Ấn lập loè quang mang.
Lục Châu vuốt râu, khẽ nói: “Lão phu đã nói, thiền là thiền, ma là ma… Nhập ma thiền không phải là thiền chân chính.”
“Ngươi đang dạy lão nạp tu hành?”
Không Viễn cười ha hả, trên mặt nở nụ cười khinh thường: “Ma thiền của Tả Tâm Thiền chỉ là trò trẻ con, há có thể đánh đồng với ma thiền của lão nạp? Thế gian này chỉ có lão nạp tu thành ma thiền, lão nạp mà tự xưng đứng thứ hai thì chẳng ai dám xưng đứng nhất!”
Hai đạo quang mang của song trọng Kết Định Ấn là minh chứng tốt nhất.
Lục Châu lắc đầu: “Ếch ngồi đáy giếng…”
Hắn ngừng lại một giây rồi gằn từng chữ: “Lão phu sẽ dạy cho ngươi biết cái gì là ma thiền.”
Tay phải nâng lên, bàn tay úp xuống.
Trong lòng bàn tay Lục Châu xuất hiện một đạo quang mang xoay tròn ngược chiều kim đồng hồ…
“Hả?”
Không Viễn cảm thấy bất ổn.
Tuy lão giả trước mặt không tạo ra nguyên khí ba động nhưng lại khiến hắn cảm nhận được lực uy hiếp rất rõ ràng.
Đám tu hành giả xung quanh đều cau mày.
“Lão tiên sinh này rốt cuộc là ai?”
“Không ngờ có thể phân cao thấp với Không Viễn!”
“Phật môn nội chiến?”
Nhớ lại toà Phật Tổ kim thân khổng lồ lúc này, bọn họ lập tức liên tưởng đến người Phật môn nội đấu với nhau.
Trước đó vài ngày, trong tu hành giới đã lan truyền tin tức Thiên Tuyển Tự và Đại Không Tự phát sinh mâu thuẫn. Đại Không Tự phái người đến thảo phạt Thiên Tuyển Tự. Sau đó không biết xảy ra chuyện gì mà tứ đại thần tăng vẫn lạc, toàn bộ Thiên Tuyển Tự biến mất trong tu hành giới. Đến nay vẫn không ai biết chuyện gì đã xảy ra.
Tình cảnh hiện tại rõ ràng là Phật môn đang nội đấu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận