Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1859: Thánh nhân thập nhị diệp

“Hạn mức cao nhất gia tăng rồi?!”
Không ngờ Thiên Hồn Châu lại có nhiều chỗ tốt như vậy, Lục Châu thư sướng vô cùng, tâm tình lo lắng vì tu vi bị hạn chế bấy lâu rốt cuộc cũng tiêu tán.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến thanh âm: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.” Là giọng của Minh Thế Nhân.
“Có việc gì?”
“Sư phụ, vừa rồi trong rừng rậm ở phía đông có động tĩnh, đồ nhi chạy đến xem, phát hiện không biết có tên hỗn đản nào dám lén lút phóng hoả đốt rừng. Tên hỗn đản này tu vi không thấp, đồ nhi hoài nghi Văn Hương Cốc còn có người khác sinh sống nên mới đến đây báo cáo với người một tiếng.” Minh Thế Nhân nói.
Lục Châu không nói gì.
“Sư phụ? Người còn đó chứ?”
Lục Châu nghiêm túc đáp: “Người ngươi nói chính là vi sư.”
“A?”
Giọng Minh Thế Nhân trở nên mất tự nhiên, vừa kinh ngạc vừa pha chút khủng hoảng, vừa bối rối lại vừa uỷ khuất… sau đó vẻ mặt hắn như đưa đám nói: “Đồ nhi tự phạt diện bích hối lỗi, đồ nhi đi nhận phạt ngay…”
Nếu không phải vì hạn mức cao nhất vừa tăng lên, Lục Châu có lẽ sẽ phạt hắn thật. Nhưng người không biết không có tội, tính cách lão tứ cẩn thận vững vàng như vậy là tốt, bèn nói:
“Đi tu luyện đi.”
Minh Thế Nhân thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nói: “Vâng, đồ nhi cáo lui.”
Hắn vọt lên lưng cẩu tử, chỉ trong giây lát đã biến mất giữa màn đêm.
Tiến vào một mảnh rừng cây, Minh Thế Nhân chui vào trong “tổ chim” lít nha lít nhít dây leo của mình, nằm phịch xuống ngáp một cái.
“Ta đúng là lại tái phạm bệnh cũ, thích lo chuyện bao đồng!” Minh Thế Nhân tự tát mình một cái, “Sau này trời có sập cũng không liên quan đến ta nha.”
Sau đó hắn thoải mái ngáy khò khò.
Nhìn Mệnh Cung trước mặt, tâm tình Lục Châu vẫn rất vui vẻ.
“Tiếp theo là khai thập nhị diệp.”
Lục Châu nâng tay, pháp thân xuất hiện phía trên liên toạ. Quá trình khai diệp hắn đã làm đến quen thuộc nên không gặp phải chút khó khăn nào.
Trong lúc chờ đợi, Lục Châu gọi lam pháp thân ra, sau đó nghi hoặc không thôi:
“Kim sắc?”
Nói đúng hơn, lam pháp thân hiện tại chỉ có một tia điện hồ chạy dọc khắp pháp thân và liên toạ là có màu xanh lam.
“Nó biến sắc từ bao giờ? Là do bị Thiên Hồn Châu ảnh hưởng sao?”
Chỉ có khả năng này.
Lục Châu đẩy ra một đoá liên hoa trị liệu, liên hoa cũng hoá thành kim sắc, chỉ là tồn tại một tia điện hồ loé ra lam quang thanh thuý.
“Hoà làm một thể rồi?”
Rõ ràng hai toà pháp thân có hiện tượng dung hợp. Lục Châu cảm giác được lam pháp thân không hề yếu đi mà ngược lại còn mạnh thêm mấy phần. Hắn thử kiểm tra khống chế lam pháp thân làm ra đủ loại động tác, phát hiện pháp thân càng thêm thuần thục.
Xem ra cô đọng Thiên Hồn Châu cũng ảnh hưởng đến lam pháp thân.
“Nhưng cũng không đến mức hoá thành kim sắc chứ? Sau khi dung hợp chẳng phải nên một nửa kim sắc một nửa lam sắc sao?” Lục Châu nghi hoặc không ngừng.
Nếu hắn tu hắc liên, chẳng lẽ cũng biến thành hắc nhân hay gì?
Lục Châu vừa mới nghĩ như thế, lam pháp thân lập tức biến thành màu đen.
“Hả?” Lục Châu nhíu mày.
Lão phu chỉ thuận miệng nói thế thôi, đừng càn rỡ nha! Thà biến trắng còn hơn biến đen à!
Theo ý niệm của Lục Châu, pháp thân lại biến thành màu trắng. Lúc này Lục Châu mới bừng tỉnh đại ngộ.
“Có thể tự do chuyển hoá rồi?”
Lục Châu bắt đầu thử nghiệm, quả nhiên pháp thân từ trắng hoá thành kim liên, lại thành hồng liên, tử liên, thanh liên các loại. Cuối cùng biến trở về lam liên.
Dù mang màu sắc nào thì quanh thân nó vẫn có một tia điện hồ bá đạo và uy phong bao phủ.
Tịnh đế song liên vốn có hai màu, sau khi tương dung mới hoá thành màu xanh ngọc. Thế nên tính ra có chín loại liên hoa, lại thêm lam liên độc nhất vô nhị của hắn, vừa vặn là mười loại liên hoa.
Đây chính là cái gọi là “Thập toàn chi thân” sao?
Nghĩ tới đây, Lục Châu cảm thấy phấn khởi vô cùng. Sau này hắn có thể tiết kiệm điểm công đức, không cần phải mua Thẻ Ẩn Tàng nữa rồi!
Lục Châu mở thương thành ra xem, quả nhiên Thẻ Ẩn Tàng đã hoá thành màu xám.
Mỉm cười hài lòng, Lục Châu thu hồi suy nghĩ chờ đợi kim pháp thân khai diệp, từ từ tiến vào trạng thái lĩnh ngộ Thiên thư.
Trời vừa rạng sáng.
Trên thân kim sắc pháp thân toát ra một đạo quang hoa, rọi thẳng lên trời. Quang trụ to lớn vô cùng, chiếu sáng cả Văn Hương Cốc.
Tại toà kiến trúc phía nam, Trần Phu cảm ứng được động tĩnh này, hư ảnh loé lên xuất hiện trên không trung nhìn về phía đông.
“Thánh nhân chi quang cấp thập nhị diệp?” Trần Phu nhíu mày, “Lục lão đệ, ngươi quá gấp gáp.”
Hắn thật sự không hiểu vì sao Lục Châu phải gấp gáp khai diệp mà không cô đọng Thiên Hồn Châu trước.
“Thật là đáng tiếc.”
Tuy vậy Trần Phu cũng không có ý định đến quấy rầy Lục Châu. Người vừa khai diệp vẫn cần thời gian để vững chắc cảnh giới.
Trần Phu trở về, tiếp tục điều tức áp chế thương thế, sau đó thở dài một tiếng: “Ta đúng là ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng, bản thân khó lòng sống nổi lại còn rảnh rỗi nghĩ tới chuyện của người khác. Có khi sáng mai ta đã trút hơi thở cuối cùng rồi cũng nên. Hầy…”
Sáng hôm sau, bên ngoài truyền đến tiếng đạo đồng:
“Lục tiền bối, Trần đại thánh nhân mời ngài đến luận đạo.”
Lục Châu mở mắt, nhìn về phía kim pháp thân. Kim pháp thân đã biến mất từ lâu. Lục Châu phất tay áo, pháp thân xuất hiện, liên toạ quả nhiên đã có thêm một diệp.
“Nhanh như vậy?” Thuận lợi quá mức tưởng tượng.
Tuy rằng có hơi bất ngờ nhưng Lục Châu vẫn vô cùng hài lòng. Hắn thu hồi kim pháp thân, vừa hay có thể hỏi han Trần Phu một chút về việc khai Mệnh Cách tiếp theo.
“Đã biết.”
Hư ảnh loé lên, Lục Châu xuất hiện ngoài toà kiến trúc, nhìn thấy đạo đồng đang cung kính đứng chờ.
Đạo đồng ngẩng đầu cười nói: “Chúc mừng Lục tiền bối tấn thăng thập nhị diệp.”
“Ngươi cũng biết?”
“Khai thập nhị diệp sẽ xuất hiện thánh nhân chi quang, rạng sáng nay hẳn là mọi người đều đã biết.” Đạo đồng đáp.
Khoa trương như vậy sao? Lục Châu vốn định khiêm tốn tấn thăng tu vi, nào ngờ lại xuất hiện quang mang cường đại như vậy.
“Trần đại thánh nhân đang chờ ngài ở bên kia.”
“Dẫn đường đi.” Lục Châu khoanh tay đi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận