Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 911

Tạ Huyền ngẩng đầu lên đáp: “Nếu ngươi sợ hãi thì có thể rời đi. Ta sẽ kể lại chuyện này cho trưởng lão Diệp Chân biết.”
Tạ Huyền nói rất lớn tiếng khiến hơn ngàn tên tu hành giả đứng phía sau cũng cười ha hả.
“Đó là cái gì?” Có người bỗng chỉ tay về phía Thiên Liễu Sơn.
“Hình như có tu hành giả đang bay tới đây.”
Tạ Huyền lặng lẽ nói: “Giết.”
Mấy chục tên tu hành giả lập tức bay về phía trước nghênh đón, nhưng điều khiến Tạ Huyền không ngờ tới là đối phương chỉ có hai người, một người cầm đao một người cầm kiếm, vừa bay vào đã đại khai sát giới.
“Một người.”
“Hai người!”
“Ba người! Sư đệ, đệ quá chậm.” Vu Chính Hải huy động Bích Ngọc Đao, bóng đao lướt đến đâu là có thi thể rơi xuống đến đó.
Thân ảnh Ngu Thượng Nhung như thiểm điện, một kiếm đánh bay năm người, đầu không thèm ngoảnh lại đã nói: “Đại sư huynh, người chậm chính là huynh.”
Mạnh Trường Đông nhướng mày, Tạ Huyền cau mày hét lớn: “Các ngươi là ai, xưng tên ra!”
Ngu Thượng Nhung làm lơ hắn, tiếp tục giết người. Vu Chính Hải cũng thế, hai người một trái một phải không ngừng chém giết.
“Đừng lo lắng, động thủ!”
Mấy trăm tên đệ tử đứng phía sau Mạnh Trường Đông và Tạ Huyền đồng loạt đánh ra cương ấn đầy trời.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung huy động đao kiếm đón đỡ cương ấn, thậm chí còn chẳng thèm dùng tới cương khí. Phanh phanh phanh! Cương ấn bị đánh tan nát.
“Không sử dụng cương khí?” Tạ Huyền nghi hoặc nói.
Mạnh Trường Đông vội nói: “Tạ huynh, hạ lệnh rút lui đi. Tu vi hai người này không đơn giản đâu.”
“Tự làm giảm sĩ khí của quân ta, chẳng trách Diệp Chân luôn xem thường ngươi.” Tạ Huyền mỉa mai nói.
Tình thế trước mặt cực kỳ nghiêm trọng, Mạnh Trường Đông không buồn nổi giận mà nhìn sang hai người kia. Hắn phát hiện mỗi một chiêu thức của Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đều sạch sẽ lưu loát, đơn giản đến cực điểm, vừa hiệu quả vừa không lãng phí một chút sức lực nào.
Người không trải qua sinh tử, không bước trên lưỡi đao lưỡi kiếm mà sống thì tuyệt đối không thể có được kỹ xảo giết người bậc này.
Mạnh Trường Đông lại nói lần nữa: “Tạ huynh, lui!”
Tạ Huyền không những không nghe mà còn tung người nhảy lên, hai tay nắm chặt chuôi đao quát to: “Ngươi nhìn cho kỹ đi!”
Hắn nhảy lên cao mấy chục mét khiến đám người ngẩng đầu nhìn lên lộ vẻ thán phục.
Ông! Pháp thân xuất hiện, toà hồng liên mang theo chín mảnh liên diệp xoay tròn lao về phía trước.
“Đao Phá Sơn Hà!” Đao cương cực lớn chợt hiện chém về phía hai người.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đưa mắt nhìn nhau, gần như cùng lúc hiểu được ý nhau.
Đao cương của Bích Ngọc Đao xuất hiện, kiếm cương của Trường Sinh Kiếm cũng xuất hiện. Một bên là Đại Huyền Thiên Chương Huyền Thiên Tinh Mang, một bên là Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn.
“Kim sắc cương khí!”
“Là người dị tộc!”
Đám tu hành giả còn lại hoảng hốt kêu lên. Pháp thân hồng liên cửu diệp lập tức bị đao cương và kiếm cương chém nát.
Vu Chính Hải sử dụng đại thần thông thuật hiện ra trước mặt Tạ Huyền, giơ chân đá hắn bay vèo: “Nhị sư đệ, vẫn là ta nhanh hơn!”
Thân ảnh Ngu Thượng Nhung nhoáng lên, xuất hiện phía trên đầu Tạ Huyền, đạp thẳng vào ngực hắn: “Đại sư huynh, là do huynh không nhìn thấy rõ ràng, đây là cú đá thứ hai của ta!”
Ầm !
Phốc !
Tạ Huyền phun ra một búng máu, tâm tình lạnh buốt như chìm vào đáy cốc, hắn run run nói: “Mạnh như vậy…?”
Đúng lúc này, trong rừng cây rậm rạp đột nhiên có một người bay lướt tới, lớn giọng nói: “Diệp trưởng lão có lệnh, tất cả mọi người lập tức rút lui, không được nán lại!”
Đám tu hành giả còn lại vốn đã bị doạ đến cứng đờ cả người, vừa nghe được mệnh lệnh này lập tức điên cuồng chạy trốn tứ tán.
Vu Chính Hải tiếc nuối lắc đầu: “Nhị sư đệ thấy chưa, ta còn chưa xuất toàn lực mà bọn hắn đã tan rã.”
Ngu Thượng Nhung không nhìn Vu Chính Hải, chỉ nghi hoặc nói: “Chạy à?”
Chẳng lẽ do mình biểu hiện sức chiến đấu quá mức cường đại? Hay là vì đám người hồng liên giới trời sinh đã nhát gan?
Tạ Huyền bị trọng thương, lục phủ ngũ tạng như bị đánh nát bấy, sau khi phun ra búng máu hắn rơi thẳng xuống dưới rồi nện vào mặt đất.
“Đại sư huynh, huynh trông chừng hắn, ta đuổi theo đám người kia.” Ngu Thượng Nhung bay về phía trước.
“Nhị sư đệ, đệ trông hắn đi, để ta đuổi theo…” Vu Chính Hải vừa nói vừa gọi ra pháp thân. Pháp thân mười lăm trượng chân đạp kim liên cửu diệp, mỗi mảnh liên diệp đều rực rỡ sung mãn tràn trề sức sống.
Sau khi đột phá cửu diệp, Vu Chính Hải được trả về sáu trăm năm tuổi thọ, cho nên thọ mệnh hiện tại của hắn có tới một ngàn một trăm năm.
Đối với người Quân Tử Quốc có tuổi thọ ngắn ngủi như Ngu Thượng Nhung thì điều này có hơi tàn khốc.
“Đại sư huynh, huynh trông chừng hắn…” Ngu Thượng Nhung không nhìn Vu Chính Hải nữa mà thân ảnh lấp loé, nhoáng cái đã đi xa.
Vu Chính Hải nhìn lại pháp thân của mình, tuy rằng cảm thấy nhị sư đệ tiền trảm hậu tấu có hơi quá phận nhưng chỉ đành thở dài một tiếng: “Thôi vậy, nhường đệ một lần.”
Vu Chính Hải xoay người quan sát Tạ Huyền nằm trong hố sâu.
Pháp thân bị đánh tan tương đương với việc bị trọng thương. Tạ Huyền trừng mắt nhìn Vu Chính Hải và pháp thân kim liên trên bầu trời, chín mảnh liên diệp đang bay vù vù trên đầu hắn, lúc nào cũng có thể lao vọt xuống chém đứt đầu hắn ra.
Vu Chính Hải lắc đầu nói: “Ngươi chỉ có thế?”
Có thể là lời này có lực sát thương quá cao, Tạ Huyền kêu lên một tiếng đau đớn rồi tiếp tục phun máu. Toàn thân hắn run lên, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
“Kim liên cửu diệp?”
“Diệp Chân hại ta!!”
Tạ Huyền vỗ mạnh xuống đất, tung người bay lên đánh thẳng về phía Vu Chính Hải. Hắn thiêu đốt khí hải, toàn thân chìm trong ngọn lửa màu đỏ rực.
Vu Chính Hải lại lắc đầu nói: “Phí công.” Bích Ngọc Đao bay vào lòng bàn tay.
Song chưởng Tạ Huyền chập lại, cương ấn đầy trời đánh tới, hai mắt đỏ bừng. Lấy một địch hai thì hắn không có phần thắng, nhưng Tạ Huyền không tin một chọi một hắn cũng không thắng nổi.
Cương ấn tiếp nối cương ấn kéo dài thành một con trường long, cảnh tượng này khiến Vu Chính Hải nghĩ tới Phù Ấn Kim Long, không ngờ tại hồng liên giới cũng có người sử dụng chiêu thức này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận