Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1006

Nhưng không ngờ Dư Trần Thù trong hồng liễn lại thả lỏng nói: “Hôm nay người nào đến đều có phần… Nếu ngươi muốn thì cho ngươi một kiện vũ khí thiên giai.”
Thiên Vũ Viện không hổ danh là tông môn giàu có nhất Đại Đường. Ngụy Tuấn Tử nghe thấy Lục Châu được vũ khí thiên giai đã là rất có lời.
“Tốt nhất là hồng cấp.” Lục Châu đĩnh đạc nói.
Ngụy Tuấn Tử đầu đầy hoang mang.
Không ai ngờ được nam tử trung niên trốn trong góc này lại dám đưa ra yêu cầu quá phận đến thế.
“Ngươi là ai?” Giản Đình Trung bay tới hỏi.
“Ta là ai không quan trọng.” Lục Châu vẫn tóm chặt Ngụy Tuấn Tử không hề có ý định buông tay.
Giản Đình Trung cười nói: “Cho ngươi vũ khí hồng cấp, ngươi dám dùng sao?”
“Trên đời này còn có vũ khí ta không dám dùng?” Lục Châu lắc đầu nói.
“Cho ngươi thiên giai đã là tốt lắm rồi, ngươi còn lòng tham không đáy. Vũ khí của Thiên Vũ Viện mà ngươi cũng dám đòi?”
Xoẹt !
Đúng lúc này, ánh mặt trời rọi vào vị trí chiếc bình màu xanh lục đã vỡ. Luồng khí màu lục từ từ bốc lên bay về phía Lục Châu. Lục Châu tiện tay vung lên dùng cương khí xua chúng đi.
Ngụy Tuấn Tử nói: “Vô dụng thôi, thứ này rất bám mùi. Vừa rồi chiếc bình ta đưa ngươi là dược tề không màu không mùi, có tác dụng hấp thu luồng khí này. Ngươi thả ta ra, ta giúp ngươi giải khai.”
Lục Châu lắc đầu, hờ hững nói: “Lão phu vốn cho rằng ngươi là nhân tài có thể thu nhận và bồi dưỡng. Đáng tiếc… thiên đường có cửa ngươi không đi, địa ngục không lối ngươi lại vào.”
“Hả?”
Luồng khí màu lục tiếp tục bay tới gần người Lục Châu. Giản Đình Trung trầm giọng nói: “Buông hắn ra, ta có thể tha cho ngươi một mạng.”
Lúc này, từ phi liễn của Trùng Hư Quan bay ra một đạo chưởng ấn đánh xuống. “Lề mà lề mề, ồn ào chết đi được. Đánh chết là xong.”
Chưởng ấn đánh thẳng vào người Lục Châu. Khi mọi người ở đây đều cho rằng hắn sẽ chết không thể nghi ngờ, Lục Châu lại phất tay áo.
Chưởng ấn lập tức biến mất.
Là cao thủ!
Sinh mệnh khí tức càng ngày càng cường đại, sâu trong hạp cốc rốt cuộc truyền ra tiếng gầm rú.
“Cự thú!”
“A !” Một tiếng kêu thê lương vang lên vọng khắp cả hạp cốc.
Ngao !
Phùng Tử Hà bị hung thú đánh bị thương, vội vàng gọi ra pháp thân bay về phía chân trời. Mệnh Cách Chi Tâm vẫn còn nằm trong tay hắn.
“Động thủ!”
Đám người Giản Đình Trung và Mạc Bất Ngôn lập tức gọi ra pháp thân công kích tới, trên cự liễn của Côn Lôn Chính Tông có sáu vị cửu diệp bay ra, Trùng Hư Quan cũng không chịu thua kém, mấy vị cửu diệp ồ ạt nhảy xuống đánh tới. Toàn bộ hạp cốc chỉ trong khoảnh khắc đã bị pháp thân cửu diệp chiếm cứ.
Trước mặt lợi ích, mọi phương án hoà đàm đều sụp đổ!
Dư Trần Thù trầm giọng nói: “Các ngươi quên ước định với ta rồi sao?”
“Dư viện trưởng, ít ra ngươi cũng phải lấy đồ vật ra mới được, chỉ khoác lác ngoài miệng ai mà tin? Bọn ta nắm được Mệnh Cách Chi Tâm trong tay rồi trao đổi với ngươi chẳng phải càng ổn thoả hơn sao?”
“Nói rất đúng. Dư viện trưởng, Trùng Hư Quan bọn ta đâu phải đang cướp đồ của ngươi. Sớm muộn gì thứ này cũng thuộc về ngươi thôi mà.”
Dư Trần Thù nào phải người ngu, hắn tức giận vỗ bàn một cái. Chiếc bàn tan nát thành bột mịn.
Ngao !
Tiếng cự thú kêu như chúa sơn lâm gào thét, đá vụn trên Thiên Luân sơn mạch ào ào rơi xuống.
Ngụy Tuấn Tử cười ha hả nói: “Mau buông ta ra, nếu không ngươi cũng đừng hòng chạy!”
Năm ngón tay Lục Châu co lại, bóp nát cương khí hộ thể của Ngụy Tuấn Tử. Ngụy Tuấn Tử rơi phịch xuống đất ngay cạnh chân Lục Châu.
Hắn vừa định đứng lên, Lục Châu lại nâng tay chưởng xuống. Ầm!
“Phật Đà Thủ Ấn? Ngươi là người Phật môn?” Ngụy Tuấn Tử trừng to mắt thốt lên.
“Lão đại, ta đến cứu huynh!” Tên tiểu đệ đột nhiên phóng tới, trong tay xuất hiện một thanh chuỷ thủ đâm về phía lồng ngực Lục Châu.
Lục Châu không thèm nhìn hắn, cương khí trên người bắn ra. Phốc! Tên tiểu đệ phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra sau.
Lục Châu phẩy tay, chiếc bình chứa luồng khí màu xanh lục nằm dưới đất bay về phía tên tiểu đệ rồi vỡ vụn giữa không trung. Toàn bộ luồng khí màu lục bám vào trên người hắn.
Sắc mặt Ngụy Tuấn Tử trắng bệch hô lên: “Đừng!!”
Lục Châu bình tĩnh đáp: “Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm vì hành vi của mình. Ngươi cũng không ngoại lệ.”
Con mãnh thú ẩn nấp trong hạp cốc cảm nhận được sinh mệnh lực cường đại, lập tức gầm lên một tiếng vang cả đất trời.
Trên bầu trời, Phùng Tử Hà bị rất nhiều cửu diệp vây đánh, hắn chỉ có một người, không cách nào địch lại số lượng cửu diệp đông đảo như thế. Chỉ trong giây lát, pháp thân của Phùng Tử Hà đã bị xé nát.
Phùng Tử Hà hai mắt long lên, quát lớn: “Cùng chết đi !”
“Nghĩ thật hay!”
Phùng Tử Hà còn chưa kịp làm gì, một bóng mờ đã chém ngang lồng ngực hắn. Ngay cả cơ hội tự bạo cũng không có, đan điền khí hải của hắn đã bị người ta phá hỏng.
Tình hình quá mức hỗn loạn, hắn còn không kịp nhìn rõ ai là người đã ra tay với mình. Phùng Tử Hà dùng hết sức bình sinh còn lại ném viên Mệnh Cách Chi Tâm trong tay đi thật xa.
“Mệnh Cách Chi Tâm!” Đám người kinh hô.
Phùng Tử Hà cười ha hả mấy tiếng rồi thoả mãn nhắm mắt lại, rơi thẳng xuống dưới.
Đám người mặc kệ cái chết của Phùng Tử Hà, điên cuồng lao về phía Mệnh Cách Chi Tâm. Ba tên cửu diệp thi triển đại thần thông thuật vọt tới, ba toà pháp thân va chạm khiến Mệnh Cách Chi Tâm bị cương khí chấn động đánh bay.
Lúc này, Dư Trần Thù ngồi trong hồng liễn lại hạ lệnh: “Kẻ nào dám đối lập với Thiên Vũ Viện, giết không tha.”
“Tuân lệnh!” Giản Đình Trung và Mạc Bất Ngôn đã nhịn không nổi nữa, chỉ ước gì được đại khai sát giới.
Nghe mệnh lệnh Viện trưởng, hai người gọi ra pháp thân và vũ khí hoang cấp nhào vào đám cửu diệp. Hạp cốc hoàn toàn loạn thành một nùi.
“Dư Trần Thù! Ngươi dám!!” Trên cự liễn Trùng Hư Quan truyền tới âm thanh bất mãn.
Dư Trần Thù nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong hạp cốc, cảnh giác đề phòng con cự thú đang tiến đến gần, miệng thản nhiên đáp:
“Ta đã cho các ngươi cơ hội nhưng các ngươi lại không biết quý trọng. Sau ngày hôm nay, Thiên Vũ Viện sẽ huyết tẩy Côn Lôn Chính Tông và Trùng Hư Quan.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận