Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1298

“Nếu quốc sư muốn sống lâu hơn một chút thì ta khuyên ngươi nên thu liễm lại. Kiểu suy nghĩ bây giờ của ngươi khiến ta có ảo giác mình đang nói chuyện với heo… Ngươi là quốc sư, là cao thủ mười hai Mệnh Cách, kẻ ngu xuẩn không xứng với cái thân phận này. Nếu ngươi cho rằng tức giận có thể giải quyết được vấn đề, vậy mời ngươi làm ngay đi.” Ninh Vạn Khoảnh nói.
Nghe được chữ ‘heo’, Công Tôn Viễn Huyền lập tức nổi giận. Nhưng nửa câu sau của Ninh Vạn Khoảnh lại như chậu nước lạnh dội thẳng vào mặt hắn.
Tức giận có thể giải quyết được vấn đề sao?
Đương nhiên là không thể.
Công Tôn Viễn Huyền run rẩy bò dậy, ngẩng đầu nhìn Bạch Tháp cao ngất trong mây mù.
Đường đường là quốc sư mười hai Mệnh Cách, từ bao giờ hắn lại trở nên thiếu phóng khoáng như vậy?
Công Tôn Viễn Huyền thở dài một tiếng.
Ninh Vạn Khoảnh thấy hắn đã bình tĩnh lại, bèn nói: “Ta có một lời khuyên.”
“Nói đi.”
“Đừng dùng lẽ thường để suy đoán về Ma Thiên Các. Bọn hắn cường đại vượt quá sức tưởng tượng của ngươi. Về lý thuyết, ta rất hy vọng ngươi chết, nhưng kết quả này sẽ gây bất lợi cho Bạch Tháp. Ngươi tự giải quyết cho tốt.” Nói xong Ninh Vạn Khoảnh xoay người đi mất.
Công Tôn Viễn Huyền suy nghĩ đến xuất thần. Hắn lại bị một hậu sinh vãn bối giáo huấn đến mức á khẩu không thể nói gì.
Trong đạo trường.
Lam Hi Hoà nhìn bóng lưng Lục Châu, khẽ hỏi: “Rốt cuộc đâu mới là ngươi thật?”
Trong mắt nàng tràn ngập nghi hoặc không thể giải thích.
Lục Châu xoay người lại nói: “Chuyện này không quan trọng.”
Tư Vô Nhai lên tiếng giải vây: “Lam tháp chủ, ngài có thể bảo trì thanh xuân, gia sư có tu vi không hề kém ngài, đương nhiên cũng có thể làm được điều này.”
Lam Hi Hoà gật đầu: “Nói đúng lắm… chỉ là lần trước gặp mặt với bộ dạng khác nên ta có hơi khó thích ứng.”
Nàng lại hỏi: “Lục các chủ vì sao không giết hắn? Hắn bị mất một Mệnh Cách, chắc chắn sẽ ghi hận trong lòng.”
Thái Huyền chi lực đã dùng hết sạch, chỉ còn lại đống thẻ đạo cụ giết người, cái giá này bỏ ra hơi lớn.
Lục Châu không trả lời thẳng vấn đề mà nói: “Chiêu mượn đao giết người này của ngươi dùng thật hay.”
Trước dùng Lam Thuỷ Tinh ẩn chứa khí tức Thái Hư để thu hút sự chú ý của Lục Châu, sau lại mượn đao giết người.
Lam Hi Hoà nói: “Ta thừa nhận mình có chút tư tâm… Lục các chủ sẽ không thấy ta chết mà không cứu, đúng không?”
“Ngươi quên cân nhắc đến một vấn đề mấu chốt.”
“Vấn đề gì?”
“Lão phu có thể giết Công Tôn Viễn Huyền, cũng có thể giết ngươi.”
Lam Hi Hoà nghẹn lời.
Đúng lúc này, Công Tôn Viễn Huyền đã bay trở lại tầng tám mươi mốt, đứng bên ngoài đạo trường.
Hắn ôm ngực với sắc mặt khó coi, đi tới cách Lục Châu hơn mười mét thì dừng lại, khom người nói: “Đa tạ Lục các chủ giơ cao đánh khẽ.”
“Đã biết sẽ thế này, sao lúc trước còn như thế?” Lục Châu nhìn hắn.
“Lục các chủ dạy phải. Xin Lục các chủ cho ta một con đường sống.” Công Tôn Viễn Huyền nói thẳng vào vấn đề, thái độ rất khiêm nhường.
Lục Châu liếc mắt nhìn Lam Hi Hoà đang mỉm cười, thầm nghĩ, Lam Hi Hoà đúng là không đơn giản, quyết không để nàng làm ngư ông đắc lợi.
“Muốn sống cũng được. Mang một trăm phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch đến Ma Thiên Các.” Lục Châu nói.
Hai mắt Công Tôn Viễn Huyền trợn trắng.
Đúng là sư tử ngoạm! Ai mà có nổi nhiều tinh hoa Hắc Diệu Thạch như vậy chứ, cái túi vừa rồi của hắn cũng chỉ có hai mươi phần thôi.
Bạch Tháp tích luỹ nhiều năm như vậy, giỏi lắm cũng hơn một trăm phần.
“Lục các chủ, có thể dùng vật phẩm khác thay thế được không? Một trăm phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch ta thực sự không cách nào kiếm ra được.”
Công Tôn Viễn Huyền khom người, tiếp tục nói:
“Nhiêu đó cần sản lượng của ít nhất ngàn năm, mà trước đây tài nguyên khoáng sản Hắc Diệu Thạch đều nằm trong tay Bạch Tháp cả.”
Đó là việc của ngươi. Đương nhiên lão phu cũng sẽ cho ngươi thêm một sự lựa chọn.”
Lục Châu lấy trong tay áo ra Lam Thuỷ Tinh đưa tới trước mặt Công Tôn Viễn Huyền cho hắn xem.
“Tìm được một viên này có thể thay cho năm mươi phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch.”
“Lam Thuỷ Tinh?” Công Tôn Viễn Huyền giật mình nhìn sang Lam Hi Hoà. Vậy mà nàng ta cũng cam lòng đưa ra.
Sắc mặt Công Tôn Viễn Huyền càng khó coi hơn trước, ấp a ấp úng như tiểu cô nương:
“Lục các chủ, đến một trăm phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch ta cũng không có nổi, làm sao có được Lam Thuỷ Tinh.”
“Cái gì cũng không có, vậy để mạng lại đi.”
Lam Hi Hoà cười khẽ: “Quốc sư, nói dối không phải là một thói quen tốt. Ngươi không có, nhưng vương đình có, không phải sao? Nếu ta nhớ không lầm thì Đại Minh vương đình từng thu được một phần Lam Thuỷ Tinh.”
Công Tôn Viễn Huyền biết Lam Hi Hoà chỉ ước gì hắn chết. Lần luận bàn này song phương đều muốn ép chết đối phương, ngoài mặt nhìn có vẻ hoà hợp êm thấm chỉ là diễn mà thôi.
“Lam Thuỷ Tinh của vương đình đã không còn khí tức Thái Hư, chẳng có tác dụng gì. Trong tay Lục các chủ không phải đã có một viên rồi sao?” Công Tôn Viễn Huyền nghi hoặc hỏi.
“Lão phu muốn Lam Thuỷ Tinh làm gì còn cần phải giải thích cho ngươi biết? Công Tôn Viễn Huyền, lão phu đã nói xong, đừng khiêu khích giới hạn của lão phu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận