Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1224

Thực lực của Hắc Tháp và Bạch Tháp đều phô trương như vậy, nếu Ma Thiên Các không đủ khí thế thì rất khó xử.
Nhưng ngược lại, nhiều người sẽ vướng tay vướng chân, phiền toái rất nhiều. Lỡ như có biến cố gì thì rất khó phản ứng kịp thời.
“Có hai người bọn họ là đủ.” Lục Châu nói.
“Các chủ đã đích thân đến đó thì nhân số không quan trọng nữa. Mang theo nhiều cao thủ có khi lại khiến người ta cho rằng mình chột dạ.” Phan Ly Thiên phân tích.
“Các chủ cao kiến.” Hoa Vô Đạo khom người nói.
“Bảo Tư Vô Nhai chuẩn bị một chút, hai ngày sau lão phu sẽ đến hắc liên giới. Mang theo hai người bị thương kia.”
“Vâng.”
Đám người lục tục rời khỏi Dưỡng Sinh điện.
Lục Châu tiếp tục dành thời gian nghiên cứu Thẻ Phân Giải.
Hắn chú ý thấy trong giao diện thẻ đạo cụ, Thẻ Phân Giải có giá 20.000 điểm công đức. Thẻ này mang lại giá trị không ít, mức giá này cũng không tính là đắt.
Xem ra sau này phải thu thập nhiều vũ khí mới được, để dành phân giải kiếm tinh hoa Hắc Diệu Thạch.
Lục Châu lại nhìn số tuổi thọ còn lại của mình, chưa tới ba trăm năm.
Trước đó Lục Châu đã thử nghiệm sử dụng Sinh Mệnh Chi Tâm nhưng không thể bổ sung thọ mệnh.
Nói cách khác, trước khi khai Mệnh Cách, Sinh Mệnh Chi Tâm có thể trợ giúp tu hành giả đạt tới hạn mức tuổi thọ cao nhất. Sau khi khai Mệnh Cách thì tu hành giả chỉ có thể sử dụng Mệnh Cách Chi Tâm. Khi số lượng Mệnh Cách mở ra ngày càng nhiều thì những viên Mệnh Cách Chi Tâm cấp thấp cũng sẽ bị đào thải.
Chẳng trách trong tu hành giới có rất ít người chịu hy sinh 1.500 năm thọ mệnh để giữ lại Mệnh Cách Chi Tâm.
Hai ngày sau, tại Thiên Vũ Viện.
Trước Lễ Thánh điện, Tư Vô Nhai cùng mấy người Hoàng Ngọc, Vương Đại Chuỳ đều tụ tập lại một chỗ, thoả mãn ngắm nhìn kiệt tác của bọn họ.
“Thất tiên sinh, ngươi đúng là thiên tài hiếm thấy. Người trước đó chúng ta công nhận là Lạc Tuyên, chỉ tiếc nàng đã chết sớm. Hay là ngươi làm Viện trưởng Thiên Vũ Viện đi, chúng ta giơ hai tay tán thành.”
“Đúng thế, đúng thế… ai làm Viện trưởng ta cũng không phục, chỉ phục ngươi.”
“Thiên Vũ Viện đang cần một vị Viện trưởng, ngoài ngươi ra không ai dám nhận đâu.”
Nghe mọi người thi nhau thổi phồng, Tư Vô Nhai lắc đầu nói:
“Đều là nhờ bản vẽ của Tiêu tháp chủ gửi tới, ta chẳng tính là gì. Đừng quên một vị phù văn sư có thể tự mình hoàn thành phù văn thông đạo mà không cần ai giúp đỡ, mà chúng ta lại có đến một đám người. Suy cho cùng vẫn là vì ta tầm thường, không đáng khoe khoang.”
“Chúng ta vừa mới bắt đầu học thôi mà.”
Mọi người gật gù. Một khi phù văn thông đạo xuất hiện, cả bốn giới kim hồng hắc bạch đều sẽ tiến vào một thời đại mới. Chim truyền tin, phi liễn… sẽ chỉ còn là dĩ vãng.
“Lục tiền bối giá lâm.”
Đám người đồng loạt quay đầu nhìn sang.
Lục Châu, Vu Chính Hải, Thẩm Tất cùng bốn binh sĩ mang theo hai cáng cứu thương đi đến trước mặt mọi người.
“Bái kiến sư phụ, đại sư huynh.” Tư Vô Nhai khom người thi lễ.
“Bái kiến Lục tiền bối, đại tiên sinh.” Đám người Cứu Thiên Viện khom người.
Lục Châu vuốt râu gật đầu: “Phù văn thông đạo đã chuẩn bị xong chưa?”
“Đã chuẩn bị thoả đáng, chỉ là điểm định vị còn chưa chuẩn xác, về phần phương thức khắc hoạ và nguyên lý cơ bản thì Cứu Thiên Viện đã hoàn toàn nắm giữ. Đồng thời Bắc Đẩu Thư Viện và Thiên Hành Thư Viện tại kim liên giới cũng đang làm phù văn thông đạo, tin rằng không bao lâu nữa hai giới sẽ thông suốt với nhau.” Tư Vô Nhai nói.
Mọi người không khỏi cảm khái một phen.
Trước đó bọn hắn còn đang nghiên cứu Thuỷ Toa, Thiên Toa, Không Liễn, không ngờ phù văn thông đạo vừa xuất hiện thì những thứ này đều thành vật phẩm bị đào thải.
“Rất tốt.”
“Sư phụ… chỉ có người và đại sư huynh cùng Thẩm hộ pháp đi thôi sao?” Tư Vô Nhai nghi hoặc hỏi.
Vu Chính Hải bước lên vỗ vai Tư Vô Nhai, cười nói: “Hiền đệ, đệ đang lo lắng cho vi huynh?”
Tu vi sư phụ đương nhiên không còn gì để nói, càng không cần lo lắng, vậy rõ ràng hắn đang ghét bỏ Vu Chính Hải thực lực không đủ.
“Ách… Đệ, đệ không có ý đó. Đệ đương nhiên rất yên tâm về huynh.” Tư Vô Nhai vội nói.
“Ừm, không hổ là hiền đệ của ta.” Vu Chính Hải lại vỗ vỗ bả vai Tư Vô Nhai… Vỗ đến mức Tư Vô Nhai cảm thấy xương vai mình muốn tan thành từng mảnh.
Thẩm Tất hồi tưởng lại một màn Ngu Thượng Nhung chém chết Hứa Trần. Nhị tiên sinh đáng sợ như vậy, đại tiên sinh sao có thể yếu hơn, bèn áy náy khom người nói:
“Xin lỗi, là ta cản trở mọi người.”
“Ta… ta cũng không có ý này…” Tư Vô Nhai lúng túng nói, đúng là càng bôi càng đen.
Lục Châu phất tay. “Không cần giải thích. Đã chuẩn bị xong thì lên đường thôi. Bạch Trạch.”
Lục Châu gọi một tiếng.
Từ lần trước trở về kim liên giới, Bạch Trạch vẫn lưu lại ở hậu sơn Lễ Thánh điện. Lần này Lục Châu mang nó theo, khi cần thiết có thể trợ giúp hắn khôi phục Thái Huyền chi lực.
Có phù văn thông đạo, tác dụng của Đế Giang không còn lớn như trước.
Hai mắt Tư Vô Nhai toả sáng hỏi: “Sư phụ, Đế Giang đang ở đâu?”
“Nó đang ở trong quan đạo, ngươi rảnh thì hãy chiếu cố nó một chút.”
“Đồ nhi tuân mệnh.” Tư Vô Nhai cầu còn không được.
Lục Châu đi đến trước mặt phù văn thông đạo, nhìn xuống đường vân dưới chân và Năng Lượng Thạch bốn phía, so với phù văn thông đạo của hắc liên giới thì thông đạo này có vẻ lộ liễu, rất dễ bị người ta phát hiện.
Lục Châu không hề do dự bước vào.
Thẩm Tất, Bạch Trạch, Vu Chính Hải và bốn tu hành giả mang theo cáng cứu thương chứa hai tu hành giả bị thương đồng loạt đi vào.
Thẩm Tất lấy phù chỉ ra, vỗ xuống mặt đất. Phù văn thông đạo xuất hiện quang mang bắn thẳng lên trời.
Khi quang mang tiêu tán, đám người Lục Châu cũng hoàn toàn biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận