Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 523

Trong quảng trường Nam Các, Lãnh La tường thuật lại những chuyện phát sinh trong tu hành giới dạo gần đây cho Tả Ngọc Thư nghe.
Tả Ngọc Thư âm thầm líu lưỡi.
“Vừa rồi cái người trông rất khiêm tốn hữu lễ kia chính là cao thủ kiếm đạo đương thời Kiếm Ma?”
“Đúng vậy.”
“Đừng quá lo lắng, nhị tiên sinh là người rất thẳng thắn, đối xử với mọi người ôn hoà lễ độ, không phải là loại tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi đâu.” Lãnh La nói.
“Năm đó lão thân ẩn cư trong hẻm núi cũng nghe được một số tin tức vụn vặt về tu hành giới từ miệng đệ tử Chấn Thương Học Phái, cũng đã từng nghe danh Kiếm Ma danh chấn thiên hạ. Danh sách tử vong nằm trong tay hắn, quấy đến mức thiên hạ đại loạn.” Tả Ngọc Thư quay sang nhìn Lãnh La. “Đa tạ Lãnh trưởng lão chỉ giáo.”
“Khách khí rồi.”
Lúc này bên Đông Các chợt truyền tới âm thanh nguyên khí rung động kịch liệt.
Lãnh La vội vàng nói: “Đừng để ý tới, tuyệt đối đừng tới Đông Các.”
Nói xong hắn quay người rời đi.
Tả Ngọc Thư gật đầu nhìn về phía Đông Các. Lòng hiếu kỳ hại chết mèo, đây là phương pháp tu hành của cửu diệp, tốt nhất đừng qua đó thì hơn.
...
Trưa hôm sau.
Đan Dương Tông nằm trên ngọn Đan Dương Sơn, được tầng bình chướng màu lam nhạt bao bọc toàn bộ tông phái.
Mấy chục tên đệ tử đứng trong quảng trường thành hình phương trận đang luyện kiếm, đột nhiên trên bầu trời phía xa xuất hiện một điểm đen đang tiến lại gần.
“Có ngoại địch xâm lấn! Toàn thể cảnh giới!”
Các đệ tử Đan Dương Tông rút kiếm nhìn lên bầu trời. Loại người đột nhiên tiến vào tông môn người khác mà chẳng báo trước lấy một tiếng, lại không đi lên từ dưới chân núi thì tám chín phần mười đều là kẻ bất thiện.
Đan Dương Tông cũng hiểu khoảng thời gian này cả tu hành giới đều đang sục sôi, vì vậy ngọn Đan Dương Sơn luôn phải có người canh phòng cẩn thận.
Từ sau khi chuyện Đan Dương Tông luyện ra được Bảo Mệnh Đan truyền ra ngoài, số lượng tu hành giả mỗi ngày đến thăm viếng nhiều không sao kể xiết. Nếu không phải bọn họ đã mời rất nhiều cao thủ Bồng Lai Môn đến hỗ trợ thì sợ là Đan Dương Tông đã bị người ta cướp sạch.
Luyện đan giỏi không có nghĩa là tu vi cao.
“Mau mời các tiền bối Bồng Lai Môn đến đây.”
“Vâng.”
Trong lúc bọn họ nói chuyện thì điểm đen kia đã đến bên ngoài bình chướng Đan Dương Tông.
Bởi vì khoảng cách quá xa nên các đệ tử Đan Dương Tông không nhìn rõ tướng mạo người tới, nhưng có thể thấy được người này đang cưỡi toạ kỵ, không ai dám khinh thường.
“Người đến là ai?” Một tên đệ tử rút kiếm chỉ lên trời cao.
“Tại hạ là Ngu Thượng Nhung.” Ngu Thượng Nhung rất thẳng thắn đáp.
Tên tuổi vừa ra, các đệ tử Đan Dương Tông đều sững sờ.
“Đây là lần thứ mấy có người giả mạo đệ tử Ma Thiên Các rồi?” Một người thầm nói.
“Cẩn thận, cứ dùng lễ nghi tiếp đón, chỉ cần chúng ta không cho hắn đan dược thì hắn cũng không làm gì được.”
Đám người gật gù.
Ngu Thượng Nhung quan sát tầng bình chướng trước mặt, nếu tu vi hắn vẫn còn là bát diệp thì lực lượng phù văn trên thân Trường Sinh Kiếm có thể phá vỡ nó.
Nhưng hiện tại hắn chỉ là tam diệp.
“Huynh đài, có cách nào chứng minh thân phận của ngài không?” Tên đệ tử cầm đầu cũng rất thông minh, biết tiến biết lùi.
“Tông chủ Đan Dương Tông Ngô Đại Dụng có thể phân biệt thật giả… Nếu không phải năm đó thấy hắn một lòng luyện đan thì trên bản danh sách tử vong đã có tên hắn rồi.”
Ngu Thượng Nhung điểm nhẹ mũi chân rời khỏi lưng Bệ Ngạn, toàn thân thẳng tắp lơ lửng giữa không trung như đứng trên đất bằng, nhẹ nhàng nói: “Tại hạ không có ác ý.”
Ngu Thượng Nhung cũng đang cố gắng tránh sử dụng bạo lực để lấy được thứ mình muốn. Dù sao thì một Nguyên Thần cảnh tam diệp cũng không có khả năng quấy Đan Dương Tông đến long trời lở đất.
“Các hạ trông không giống.” Một tên đệ tử nói.
“Thật sao?”
Vụt! Trường Sinh Kiếm ra khỏi vỏ. Trường kiếm mang theo quang mang màu đỏ lượn vòng trên không trung rồi đâm thẳng vào tầng bình chướng.
Ầm!
Tại điểm va chạm xuất hiện gợn sóng thật lớn, tầng bình chướng rung động không ngừng.
Đám đệ tử giật nảy mình, trong lòng rung động. “Kiếm màu đỏ!”
Đúng lúc này, một nam tử mặc trường bào từ xa chạy tới quát lớn: “To gan! Ai cho phép các ngươi bất kính với nhị tiên sinh, chán sống rồi sao?”
“Thẩm trưởng lão?” Các đệ tử vội khom người hành lễ.
Thẩm trưởng lão xua tay, chạy như bay vụt qua đám người, đến biên giới bình chướng rồi dừng lại trước mặt Ngu Thượng Nhung. Hắn cẩn thận dò xét một cái, sau đó hai mắt mở to, vội vàng khom người cung kính nói: “Quả thật là nhị tiên sinh Ma Thiên Các! Mời vào, mời vào!”
Đám đệ tử toàn thân run lên, ai nấy đều vứt kiếm trong tay rồi quỳ xuống đất. “Tham kiến nhị tiên sinh!”
Ngu Thượng Nhung cảm thấy kỳ quái, nghiêng đầu nhìn người đối diện. Chẳng có chút ấn tượng nào.
Hơn nữa từ trước tới nay tác phong làm việc của Ngu Thượng Nhung vẫn luôn là độc lai độc vãng, đi khiêu chiến cao thủ khắp nơi. Hắn chẳng có lấy một vị bằng hữu, sao kẻ này lại nhận ra hắn?
Nhưng mà… mặc kệ. Có người nhận ra cũng tốt, bớt đi không ít phiền phức.
Ngu Thượng Nhung chậm rãi hạ xuống đất, Thẩm trưởng lão mở tầng bình chướng ra rồi làm tư thế xin mời.
Ngu Thượng Nhung liếc nhìn người này một cái, đi vào trong bình chướng.
“Vị bằng hữu này xưng hô như thế nào?” Ngu Thượng Nhung cất tiếng chào hỏi.
Thẩm trưởng lão đáp: “Ta họ Thẩm, tên là Lương Thọ. Trong trận chiến ở Lương Châu Thành từng có duyên gặp mặt Cơ lão tiền bối một lần.”
Người này chính là Thẩm Lương Thọ đứng đầu trên Bạch Bảng. Sau khi sự kiện kia kết thúc, hắn không tiếp tục buôn người nữa mà dùng Hắc Mộc Liên để khôi phục tu vi, sau đó đến Đan Dương Tông làm trưởng lão.
Ngã một lần sẽ khôn ra. Người Thẩm Lương Thọ sùng bái nhất chính là Cơ Thiên Đạo. Lần trước do ánh mắt không tốt dẫn tới bị thua thiệt, thế nên Thẩm Lương Thọ nghĩ mọi biện pháp thu gom tin tức, nghiên cứu hết mọi điểm đặc thù của cửu đại đệ tử Ma Thiên Các. Quả nhiên hôm nay có việc dùng đến.
Nhất là Cơ Thiên Đạo, hiện tại Thẩm Lương Thọ tin rằng chỉ cần được gặp lại người, hắn nhất định có thể nhận ra ngay lập tức! Tuyệt đối không phạm sai lầm ngu ngốc nữa!
“Vậy thì tốt.” Ngu Thượng Nhung gật đầu.
Những người khác nghe vậy đều lần lượt lùi ra sau, sắc mặt đại biến như lâm đại địch.
Thẩm Lương Thọ liếc mắt nhìn bọn họ, hắng giọng khiển trách: “Dám bất kính với nhị tiên sinh, lát nữa sẽ xử lý các ngươi!”
Đám đệ tử quỳ một chỗ không dám động đậy, toàn thân run lên.
Thẩm Lương Thọ xấu hổ nói: “Thật xin lỗi, đám đệ tử không hiểu chuyện đã khiến nhị tiên sinh chê cười.”
“Không sao.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận