Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 878

Pháp Hoa phất tay ra hiệu cho đám tăng nhân rời đi.
“Phương trượng!”
“Ra ngoài!” Pháp Hoa trầm giọng quát.
Mười hai vị kim cương toạ và tam đại thủ toạ không thể không bước ra ngoài. Tuệ Năng ăn một chưởng bị trọng thương, sắc mặt đã trở nên trắng bệch.
Tuy Lục Châu không sợ bại lộ thân phận người kim liên giới nhưng Pháp Hoa lại đuổi toàn bộ đệ tử ra ngoài. Chờ đến khi trong Đại Hùng điện chỉ còn lại hai người, Pháp Hoa mới thở dài một tiếng:
“Thật không dám giấu giếm, trước nay lão nạp vẫn không quá tán thành phong cách làm việc của Pháp Không sư đệ, càng không ủng hộ Thiên Vũ Viện nghiên cứu thế giới khác. Cửa phật từ bi, chúng sinh bình đẳng, vì sao phải ỷ mạnh hiếp yếu? Người biết đến sự tồn tại của kim liên giới không nhiều, lúc lão nạp biết được cũng đã cật lực phản đối, đáng tiếc Pháp Không sư đệ vẫn chấp mê bất ngộ… Cái chết của đệ ấy tuy lão nạp có chút bất ngờ nhưng vẫn nằm trong dự đoán.”
Lục Châu kinh ngạc nhìn Pháp Hoa, không ngờ hắn lại có suy nghĩ này. Những cường giả trên đời này hầu như chẳng ai nói tới đạo lý chúng sinh bình đẳng. Lý giải về “bình đẳng” của mỗi người đều không giống nhau.
Lục Châu lạnh nhạt gật đầu: “Ngươi hiểu biết bao nhiêu về kim liên giới?”
“Lão nạp chỉ biết kim liên giới rất nhỏ yếu, khi Pháp Không còn sống từng đề cập đến chuyện này với lão nạp. Tính tình Pháp Không và lão nạp không hợp nhau nên không thường xuyên trò chuyện. Đám người Thiên Vũ Viện nghiên cứu về thế giới bên ngoài, sau khi phát hiện ra kim liên giới thật sự tồn tại lập tức phái người tới điều tra. Pháp Không hợp tác với Thiên Vũ Viện, nhận nhiệm vụ đánh giết cường giả mạnh nhất của kim liên giới.”
“Nếu ngươi phản đối thì vì sao không ngăn cản Pháp Không?” Lục Châu hỏi.
Pháp Hoa lại thở dài: “Lão thí chủ có điều chưa biết, Viện trưởng Thiên Vũ Viện là cường giả thập diệp.”
Nhắc tới hai chữ thập diệp, trong mắt Pháp Hoa lộ vẻ kính sợ và vô lực kháng cự.
Trong lòng Lục Châu khẽ động. Đây là một trong những tin tức quan trọng nhất từ khi hắn tiếp xúc với hồng liên giới đến nay. Điều này có nghĩa là… Lục Châu không thể ỷ vào tu vi cửu diệp của mình để hoành hành ở thế giới này. Nếu Thiên Vũ Viện có thập diệp thì đến chính bản thân Lục Châu cũng không thể chống chọi được.
Đồng thời trong lòng Lục Châu cũng nảy sinh một nghi vấn, nếu thập diệp thật sự tồn tại thì vì sao kẻ đó không ngồi Thiên Toa đến kim liên giới giết chóc, như vậy chẳng phải sẽ ổn thoả hơn sao?
Pháp Hoa thấy Lục Châu lâm vào suy tư bèn hỏi: “Pháp Không thật sự đã đánh lén lão thí chủ?”
“Lão phu không thích nói dối.”
Pháp Hoa lắc đầu nói: “Đều là nhân quả. Lão thí chủ đến trả thù, lão nạp không còn gì để biện minh.”
“Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của lão phu.” Lục Châu đứng lên, tay chắp sau lưng dạo bước.
"Lão thí chủ hỏi về những tu hành giả kim liên giới khác?” Pháp Hoa trả lời bằng ngữ khí không quá chắc chắn. “Mấy tháng trước trên phố có một tin đồn, tại Thiên Liễu Quan từng xuất hiện một pháp thân kim liên đại chiến với hồng liên.”
“Thiên Liễu Quan?” Lục Châu quay đầu lại nhìn Pháp Hoa.
“Chỉ là tin đồn trên phố. Nghe nói đại trưởng lão Cửu Trọng Điện dùng bảo vật Tứ Phương Cơ đại chiến với hai pháp thân kim liên, chiến rất lâu. Về sau Thiên Vũ Viện và Phi Tinh Trai tuyên bố đó là tin tức giả, nhưng sự thật thế nào thì lão nạp không biết. Có điều… theo phong cách làm việc của đám người Thiên Vũ Viện thì chuyện này rất có thể là thật.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu, âm thầm ghi nhớ hai cái tên Thiên Liễu Quan và Cửu Trọng Điện.
Nhớ lại lúc trước Lục Châu từng nghe Hệ thống thông báo ban thưởng điểm công đức, xem ra hai đồ đệ đã giết không ít cao thủ hồng liên giới, pháp thân kim liên bị bại lộ cũng không lạ. Chỉ là… Thiên Vũ Viện và Phi Tinh Trai vì sao lại muốn che giấu tin tức này?
“Đại trưởng lão Cửu Trọng Điện lấy một địch hai?” Lục Châu hỏi.
“Lão thí chủ không nên coi thường Cửu Trọng Điện. Cửu Trọng Điện có thể so sánh với Thiên Vũ Viện! Đại trưởng lão Chúc Huyền là người có khả năng tấn thăng cửu diệp nhất trong vòng năm mươi năm tới… Trong trận đại chiến với hai tu hành giả kim liên, hắn đã đột phá tới cửu diệp, trấn áp hai người.” Pháp Hoa nói.
Tiểu Diên Nhi không nhịn được nữa, huơ huơ nắm tay nhỏ hầm hừ nói: “Sư phụ, bây giờ chúng ta giết tới Cửu Trọng Điện đi! Bọn hắn dám đánh hai vị sư huynh, đồ nhi nhất định phải đánh bọn hắn!”
Sư huynh?
Xưng hô này khiến Pháp Hoa kinh hãi, hắn ngẩng đầu nhìn lão giả trước mắt. Dáng vẻ Lục Châu vẫn tiên phong đạo cốt như vậy, mái tóc trắng xoá, mỗi khi giơ tay nhấc chân đều toát ra phong phạm của trưởng giả… Lúc này Pháp Hoa mới giật mình hiểu ra.
“Lão thí chủ đến đây tìm đồ đệ?” Pháp Hoa kinh ngạc hỏi.
Lục Châu không trả lời hắn mà hỏi ngược lại. “Ngươi nếu đã biết thì vì sao không sớm trả lời lão phu?”
Cứ nhất định phải ăn đánh mới chịu thành thật trả lời.
Từ khi bước vào Huyết Dương Tự, Lục Châu đã cảm thấy lão hoà thượng này không phải người lỗ mãng, lại biết ẩn nhẫn, biết tiến biết lùi. Không vì nắm giữ Nghiệp Hoả mà lao vào chiến đấu ngay từ khi ở bên ngoài cổng chùa, có thể thấy hắn rất có mắt nhìn người.
Pháp Hoa lau vết máu trên khoé miệng. “Lão thí chủ, một chưởng lúc nãy lão nạp chỉ dùng năm phần lực lượng.”
“Ngươi cố ý?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
“Lão thí chủ đã gặp ba vị đại thủ toạ của Huyết Dương Tự. Tuệ Năng là thủ toạ Thiền đường đã bị đánh trọng thương, hai vị còn lại là Tuệ Giác thủ toạ Tây đường và Tuệ Sinh thủ toạ Hậu đường.”
Nói đến đây, Pháp Hoa đột nhiên thấp giọng, dùng nguyên khí truyền âm mật: “Ba người này đến từ triều đình.”
Đôi mắt thâm thuý của Lục Châu trở nên sắc bén hơn. “Ý của ngươi là, bọn hắn đến đây để giám thị ngươi?”
“Thiên hạ rộng lớn, tông môn rất nhiều. Cửu diệp có thể xưng bá một phương, mà cửu diệp nắm giữ Nghiệp Hoả lại càng là vạn người không được một… Nếu triều đình không có chút thủ đoạn thì tứ phương sao có được hoà bình. Huyết Dương Tự dù có hai vị nắm giữ Nghiệp Hoả cũng không muốn cùng cả thiên hạ này là địch.” Pháp Hoa đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận