Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1990: Toàn là diễn viên thiên tài

Huyền Dặc đế quân nhíu mày. Đó vốn là đồ của lão sư mà.
Oan ức muốn chết!
Lục Châu lắc đầu, trầm giọng nói: “Xem ra hôm nay lão phu không thể để ngươi còn sống rời đi. Chỉ có người chết mới không đi cáo trạng lung tung.”
Hắc Đế cũng lắc đầu, không kiêu ngạo không tự ti nói: “Ngươi nghĩ nhiều. Bản đế làm việc quang minh lỗi lạc, khinh thường làm loại chuyện đê tiện như thế.”
Nói xong hắn đè thấp giọng, “Ngươi muốn giết bản đế e là không dễ dàng như vậy. Bản đế bế quan nhiều năm, thần công sơ thành, lĩnh ngộ đại đạo quy tắc. Nếu không phải vì e ngại thương sinh ở Huyền Dặc, vừa rồi ngươi vốn không có cơ hội xuất thủ!”
“Lão phu cũng chỉ mới dùng ba thành lực lượng mà thôi.” Lục Châu nói.
Hắc Đế không cho là đúng, cười nói: “Ngươi không dám toàn lực ứng phó. Cuộc chiến cấp Đại Đế sẽ khiến đại đạo quy tắc bị dao động, thiên đạo sụp đổ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến cân bằng ở Thái Hư. Thiên Khải Chi Trụ mà sập thì Thái Hư cũng ngã, đến lúc đó vô số sinh linh đều tử vong. Hơn nữa, dù không đến mức đó thì Thánh Điện cũng sẽ không tha cho ngươi. Ngươi cảm thấy… mình có thể chiến thắng Minh Tâm sao?”
Lục Châu bày ra vẻ không quan tâm. “Thánh Điện đến hay không thì chẳng liên quan gì. Lão phu chỉ cần giải quyết ngươi là được.”
Hắc Đế nhíu mày. Lúc này đám thuộc hạ của hắn cũng đã bay tới bên cạnh, nhìn Lục Châu như lâm đại địch.
Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Thà làm ngọc vỡ cũng không làm ngói lành, ngươi cho là bản đế sợ ngươi?!”
Trong tay Lục Châu xuất hiện Vị Danh Kiếm, không gian rung động.
Đám người lập tức cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, trong lòng căng thẳng cực kỳ. Huyền Dặc đế quân liên tục lắc đầu, trong lòng rất không muốn nhìn thấy chiến đấu cấp bậc Đại Đế.
Nếu đánh thật, chỉ sợ trời cũng sập mất. Nhưng cũng không thể thả Hắc Đế đi như thế. Xoắn xuýt, mâu thuẫn.
Lúc này, đạo đồng đứng chắn trước người Tiểu Diên Nhi và Hải Loa bỗng nhiên lên tiếng: “Hay là, hai người đều lui một bước đi.”
Soạt.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía đạo đồng.
“Người này là ai? Lại dám nói xen vào?!”
“Đúng là không cần mạng, không sợ bị cắt mất lưỡi à?”
“Đế quân còn chưa nói chuyện, sao tới lượt một đạo đồng như hắn? Đúng là gan to bằng trời.”
Sắc mặt đạo đồng vẫn thản nhiên, không vì mấy tiếng nghị luận khó nghe mà tức giận. Hắn chỉ là không nhịn được mà nói một câu.
Đúng lúc này, Hắc Đế bỗng nhìn về phía đạo đồng, giọng điệu vẫn ngoan lệ bá khí như trước: “Bản đế nể mặt ngươi, tha cho Huyền Dặc một con đường sống!”
Nói xong hắn phất tay áo xoay người!
Mười tên thuộc hạ đầu đầy dấu hỏi chấm?
Hắc Đế đạp không hành tẩu như giẫm trên đất bằng.
“Đại Đế bệ hạ, người… người…?” Tên thủ lĩnh chỉ tay về phía Chư Hồng Cộng, lắp bắp hỏi.
Hắc Đế không quay đầu lại mà nói: “Rất ít người có thể đánh ngang tay với bản đế. Bản đế nể mặt ngươi… trả hắn lại cho ngươi đó.”
Nói xong, Hắc Đế hoá thành một đạo lưu tinh bay vọt về phương xa.
Mười tên thuộc hạ hoang mang nhìn đám người, sau đó đạp không đuổi theo.
Trên không trung, Lục Châu nhìn theo bóng bọn hắn rời đi, không hề ra tay ngăn cản.
Hồi lâu sau hắn mới mở miệng: “Nể mặt thương sinh khắp Huyền Dặc, lão phu cũng tha cho ngươi một con đường sống.”
Nói xong bàn tay nắm lại, lam sắc điện hồ hoàn toàn biến mất.
Cùng lúc đó tại biên giới Huyền Dặc.
Hư ảnh Hắc Đế xuất hiện, đáp xuống một ngọn sơn phong. Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, đan điền khí hải bạo loạn, khí huyết xông lên đầu.
Hắn vỗ ra một chưởng.
Oanh!
Toà sơn phong bị một chưởng đánh nát. Lực lượng cuồng loạn bên trong kỳ kinh bát mạch rốt cuộc được tống ra ngoài!
Hắc Đế thở phào một hơi, thấp giọng nói: “Nguy hiểm thật.”
Danh tiếng của Hắc Đế ở phía bắc Vô Tận Hải ai ai cũng biết, là một trong Ngũ đế trong thiên hạ. Một trăm ngàn năm trôi qua, hắn bế quan rất lâu rất dài, tu vi cũng tiến bộ thêm một bước.
Từ sau khi Minh Tâm đăng đỉnh, Ngũ đế không còn vị trí gì ở Thái Hư, phải dời ra thất lạc chi địa. Mà thập điện cũng bị Thánh Điện cố ý dìm xuống, trăm ngàn năm qua không có ai quá nổi bật xuất hiện. Cho nên Hắc Đế vẫn rất có lực uy hiếp.
Hôm nay hắn trở lại Huyền Dặc, ngoại trừ để cướp đoạt người có hạt giống Thái Hư thì còn muốn tuyên cáo một điều là Hắc Đế Trấp Quang Kỷ hắn muốn trở về!
Đáng tiếc kế hoạch này lại thất bại trong tay người đó.
Sau khi tống khứ lực lượng cường thế của Lục Châu ra khỏi cơ thể, thất khiếu Hắc Đế đổ máu, không ngừng thổ nạp nguyên khí.
“Vì sao… lại có bóng dáng của hắn?” Trong lòng hắn rất không cam tâm, đồng thời còn có nghi hoặc và kinh hãi.
Tác phong làm việc, Thời Chi Sa Lậu, lại thêm một kích như lôi đình vừa rồi… đều cực giống với vị cường giả hoành hành khắp Thái Hư trăm ngàn năm trước.
“Đại Đế bệ hạ!”
Sau lưng, đám thuộc hạ cũng đã đuổi kịp tới.
Hắc Đế ngừng thở mạnh, đứng thẳng sống lưng lên, khí tức trở nên ổn định, máu trên mặt đều bốc hơi tiêu tán, tựa như vừa rồi không có gì phát sinh.
“Đại Đế bệ hạ, ngài… ngài không sao chứ?”
Tốc độ phi hành của Hắc Đế vừa rồi quá nhanh, cứ như là đang chạy trốn.
Hắc Đế hừ lạnh một tiếng, uy nghiêm nói: “Bản đế không muốn đại khai sát giới. Huyền Dặc ỷ có Thánh Điện làm chỗ dựa, chúng ta không thể hành động lỗ mãng.”
“Vậy người vừa giao thủ với ngài là ai thế, kẻ đó quá lớn lối, chúng ta nên nhổ cỏ tận gốc.”
Hắc Đế lắc đầu: “Tu vi kẻ đó kém xa bản đế, nhưng bản đế phát giác được Huyền Dặc còn có cao nhân khác.”
Cao nhân?
Ánh mắt tên thủ lĩnh khẽ biến. “Đại Đế bệ hạ anh minh! Thuộc hạ vẫn luôn bí mật quan sát, cảm thấy Huyền Dặc có điểm nào đó là lạ. Nghe bệ hạ nói vậy mới hiểu ra nhiều điều.”
Hắc Đế cười lạnh chỉ vào ngọn sơn phong vừa bị đánh nát. “Bản đế tạm thời để cho bọn hắn đắc ý một lần. Nếu giết chết bọn hắn thì có khác gì thành toàn cho Minh Tâm, bản đế sẽ không mắc lừa!”
“Bệ hạ nhìn xa trông rộng, thuộc hạ đúng là quá mức nông cạn… Vậy tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?”
“Trước trở về Nhược Thuỷ đã, chờ thời cơ chín muồi, bản đế tất sẽ giết bọn hắn không còn một manh giáp.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận