Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2081: Ma Thần vô lại

Hai mắt ba vị thần tôn cũng sáng lên. Chỉ cần Chấp Minh tồn tại vĩnh viễn thì Thất Lạc Chi Quốc cũng vĩnh tồn trên thế gian, nếu gặp nguy hiểm gì thì di chuyển sang chỗ khác tránh né là được!
Một trăm ngàn năm qua bọn hắn gặp vô vàn sóng gió, rất nhiều con dân và tu hành giả tử vong. Tư Vô Nhai đến, hỗ trợ Thất Lạc Chi Quốc xây dựng trận pháp ổn định, đây cũng là một trong các nguyên nhân Bạch Đế rất thích hắn.
“Ngươi còn muốn gì nữa?” Chấp Minh hỏi.
Tới cũng tới rồi, đừng có keo kiệt nha. Đối diện với nhân loại cường đại nhất thế gian, lại có Bạch Đế bên cạnh chứng kiến, Chấp Minh rất sẵn sàng làm kèo mua bán tinh huyết này.
“Ngoại trừ một giọt tinh huyết, lão phu còn muốn mượn Thiên Hồn Châu của ngươi dùng một lát.” Lục Châu nói.
Bạch Đế cùng ba vị thần tôn nghe xong thì đầu đầy nghi hoặc.
Lục Châu sao có thể bỏ qua cơ hội này. Lam pháp thân của hắn mới mười bảy Mệnh Cách, nếu có được Thiên Hồn Châu của thiên chi tứ linh thì sẽ mở ra được mấy Mệnh Cách nữa, thực lực của hắn sẽ nâng cao thêm một tầng.
Bạch Đế tỉnh táo lại, ho khan mấy tiếng, thấp giọng nói: “Lục các chủ, đừng quên ước hẹn giữa chúng ta.”
“Trên đời này không có người nào giữ lời hơn lão phu đâu.” Lục Châu liếc mắt nhìn bọn hắn. “Với năng lực của lão phu, nếu không phải là việc quan trọng thì cần gì phải phí thời gian đi nói đạo lý với ngươi…”
Phần sau “cướp luôn không phải là được rồi sao?” Lục Châu không nói thẳng ra.
Bạch Đế và ba vị thần tôn đều không muốn đối địch với Ma Thần. Chấp Minh đương nhiên cũng hiểu phong cách làm việc của Ma Thần, chỉ là nghe được lời này cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
“Để chứng minh năng lực của lão phu, ngươi hãy nhìn cho kỹ.”
Lục Châu nhấc tay lên, một đóa lam liên hiện ra, Lục Châu điều động lực lượng trong Phục Sinh Hoạ Quyển và lực lượng Thiên Đạo dồn vào lam liên.
Lam liên bay tới đáp lên đầu Chấp Minh. Sinh cơ khổng lồ xoa dịu kỳ kinh bát mạch của nó, lực lượng phục sinh cường hoành làm Chấp Minh cũng phải kinh hãi.
Chấp Minh run giọng nói: “Thật là một loại lực lượng thần kỳ!”
Đám người tròn mắt kinh ngạc.
Lục Châu nói: “Đồng ý hay không tùy ngươi. Lão phu sẽ trả Thiên Hồn Châu cho ngươi trong vòng năm ngày, nếu ngươi không đồng ý thì lão phu sẽ rời đi, mọi hứa hẹn ban đầu đều không tính nữa.”
Về phần lão phu sau đó có cướp đoạt hay không lại là chuyện khác.
Chấp Minh đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, chỉ hỏi: “Nếu ngươi không trả Thiên Hồn Châu cho ta thì sao?”
Lục Châu vung tay ném Thời Chi Sa Lậu ra ngoài. “Thứ này đưa cho ngươi giữ tạm. Ngươi hẳn phải hiểu được nó quý giá cỡ nào.”
Mọi người nhìn thấy Thời Chi Sa Lậu đều lộ vẻ hâm mộ, đây chính là chí bảo có thể khống chế thời gian, nghe đồn chỉ có Ma Thần mới biết cách phát huy nó đến cực hạn, trở thành bảo vật chí cao vô thượng.
“Được!” Chấp Minh lập tức nói, “Thành giao.”
Đám người len lén nhìn Lục Châu, thầm nghĩ, nếu bây giờ khẩn cầu Ma Thần tiền bối truyền phương pháp vĩnh sinh cho mình thì hắn có đáp ứng không nhỉ?
Bạch Đế và ba vị thần tôn cũng đang nghĩ điều này, nhưng không ai dám nói ra lời không biết xấu hổ như thế.
Chấp Minh há miệng phun ra một cột nước, viên Thiên Hồn Châu bay ra trôi về phía Lục Châu.
Lục Châu cầm Thiên Hồn Châu thưởng thức hồi lâu mới cất kỹ.
Bạch Đế không nhịn được tò mò, chạy tới thấp giọng hỏi: “Không biết Lục các chủ muốn dùng Thiên Hồn Châu làm gì?”
Hắn đã là Ma Thần, Mệnh Cách đầy đủ, vì sao còn cần tới Thiên Hồn Châu? Hẳn là chuẩn bị cho đồ đệ sử dụng.
Chấp Minh hỏi: “Khi nào dạy ta phương pháp vĩnh sinh?”
Lục Châu thầm tính toán một chút rồi đáp: “Trong vòng ba trăm năm.”
Nghe vậy, Chấp Minh và đám người đều cảm thấy như mình vừa bị lừa. Thật là không ngờ đường đường là Ma Thần cũng chơi trò vô lại.
Chấp Minh rất muốn trở mặt đòi quà, nhưng Lục Châu đã thu hồi Thiên Hồn Châu vào Đại Di Thiên Đại. “Lão phu đã nói là làm.”
Nói xong, hắn bay lên không trung, rời khỏi động.
Bạch Đế cạn lời.
Dù hắn là Đại Đế cũng chỉ biết nhún vai không có biện pháp. Đây là ước định giữa các ngươi, bản đế không phải người làm chủ nha!
Bạch Đế nói với Chấp Minh: “Chờ năm ngày đi.”
Chấp Minh đành ở đó đợi năm ngày. Bạch Đế cũng rời khỏi động, bay theo Lục Châu.
Lục Châu quay đầu nói: “Ngươi đã làm xong nhiệm vụ, không cần tiếp tục đi theo lão phu.”
Hay cho cái tên qua sông đoạn cầu nhà ngươi! Đồ vô tình. Ngươi đi rồi thì Thiên Hồn Châu của Chấp Minh biết tìm ai mà đòi đây?
Lục Châu lại nói: “Yên tâm, chuyện của Chấp Minh lão phu chắc chắn sẽ giữ bí mật. Năm ngày sau lão phu sẽ phái người đến trả Thiên Hồn Châu.”
Không chờ Bạch Đế mở miệng nói thêm một câu, Lục Châu đã lấy ngọc phù truyền tống ra bóp nát ngay tại chỗ.
Quang hoa lóe lên, thân ảnh Lục Châu đã biến mất. Bạch Đế sao dám dùng lực lượng quy tắc để ngăn Lục Châu lại, đành giống như một cô vợ nhỏ tức giận giậm chân một cái.
“Ngươi đánh bản thần làm gì?” Thanh âm trầm thấp từ dưới lòng đất truyền lên.
Bạch Đế câm nín.
“Không có gì.” Hắn đành ảo não nói một câu.
Lúc này ba vị thần tôn và đám tu hành giả chạy tới, nhìn quanh nhìn quẩn chẳng thấy Lục Châu đâu. “Bệ hạ, hắn đâu rồi?”
“Đi rồi.”
“A?”
“Các ngươi muốn đuổi theo?” Bạch Đế hỏi ngược lại.
Đám người á khẩu không thể trả lời.
Bạch Đế chắp tay sau lưng hừ một tiếng, trước đó dám khiêu khích quyền uy của bản đế, đợi lấy lại Thiên Hồn Châu cho Chấp Minh rồi, bản đế tính sổ với các ngươi!
Ma Thiên Các.
Lục Châu xuất hiện ở hậu sơn. Ngọc phù truyền tống quả nhiên là đồ tốt, về sau phải tích lũy nhiều một chút mới được.
Thân ảnh nhoáng lên, Lục Châu xuất hiện trong Đông Các.
“Người đâu.” Lục Châu truyền âm tới Nam Các.
Giang Ái Kiếm và Chư Hồng Cộng trong Nam Các không hề hay biết Lục Châu đã trở về, lập tức giật mình chạy tới Đông Các.
“Cơ tiền bối!”
“Sư phụ!”
Hai người đồng thời hành lễ.
Lục Châu vung tay, một giọt tinh huyết bay ra ngoài. “Đây là tinh huyết của Chấp Minh, mang đi cho Tư Vô Nhai sử dụng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận