Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1658

Mấy người trẻ tuổi này không phải đồ ngu. Nghe được đối thoại giữa Lục Châu và Giải Tấn An, nếu hai người đều nói thật thì người trước mặt chính là cao thủ mười tám Mệnh Cách. Bọn hắn đến đây rèn luyện, đương nhiên không cách nào so được với đại cao thủ chân chính.
Tin tức về ba người trẻ tuổi xuất hiện trước mắt. Lục Châu hỏi: “Rất khó sao?”
“Hầy, khó muốn chết. Thành tích cao nhất của ta là đi qua một phần tư cầu…”
“Ngươi còn đỡ, ta đây đến một phần năm cũng chưa tới đã té xuống.”
“Ta chỉ có một phần sáu nè.”
Ba người uể oải nói.
Lục Châu nhíu mày: “Người trẻ tuổi không được nóng vội. Tu vi càng cao càng cần có tâm tính kiên định, sư phụ các ngươi không dạy sao?”
Ba người đưa mắt nhìn nhau, khom người đáp: “Thụ giáo.”
Lục Châu không để ý đến ba người nữa, mũi chân khẽ điểm, vọt về phía đỉnh núi Trùng Thiên Phong.
Ba người trẻ tuổi cũng theo sau. Cao thủ xông qua Câu Thiên Tác Đạo, đây chính là cơ hội học tập hiếm có nha.
Lục Châu bay lên đỉnh núi, nhìn thấy mấy trăm tu hành giả đang đứng vây quanh một tảng đá lớn. Tảng đá chính là nơi neo một đầu cầu, nối dài tạo thành một cây cầu treo bắc qua đỉnh Trùng Thiên Phong phía đối diện.
Lúc này, trên Câu Thiên Tác Đạo có mười tu hành giả rơi xuống. Mười người này vừa rời khỏi cầu đã lập tức thanh tỉnh, toàn thân phát lạnh, vội vàng điều động nguyên khí bay tới sườn núi ngồi nghỉ ngơi.
“Có cao thủ muốn xông qua cầu. Đặt cược đi!”
“Cao thủ?”
“Tới đây tới đây, cược xem hắn đi được bao xa.”
“Ta cược một khối Hoả Linh Thạch, cược hắn không đi nổi một phần tư.”
“Ta cược mười phần Hắc Diệu Thạch, cược hắn không đi nổi một phần ba.”
Vù !
Một thứ gì đó màu đỏ bay vèo tới, đáp xuống trước mặt nhà cái.
Đám người chấn kinh hô lên: “Huyết Nhân Tham!”
Giải Tấn An thản nhiên nói: “Một phần Huyết Nhân Tham, ta cược hắn có thể xông qua Câu Thiên Tác Đạo.”
Đám người xôn xao hẳn lên, ai nấy đều nhìn về phía Lục Châu đang đi tới.
Điều này có nghĩa là, người này đến đây để thông qua Mệnh Quan thứ ba, trở thành chân nhân?
Tu hành giả làm nhà cái nuốt nước miếng. Tuy rằng hắn lớn gan nhưng cũng không lớn tới mức dám dùng Huyết Nhân Tham cược về vị cao thủ này.
“Tiền, tiền bối… ta, ta không cược nổi đâu!”
Giải Tấn An cười nói: “Không sao, nếu ngươi thua thì thay ta chúc mừng vị này, đứng trên Trùng Thiên Phong hô to mười lần là được. Về phần hô cái gì thì ngươi tự nghĩ đi. Còn nếu ta thua, phần Huyết Nhân Tham này thuộc về ngươi.”
Còn có chuyện tốt như vậy?
Người kia không dám tin nói: “Tiền bối, vậy có khác gì ngài đang tặng không cho ta đâu?”
“Cũng không đơn giản như vậy. Khi hắn xông qua Mệnh Quan, các ngươi phải giữ im lặng, không được lại gần cầu treo.” Giải Tấn An nói, “Ngươi có thể chia nhỏ Huyết Nhân Tham ra mà dùng.”
Hai mắt người kia sáng lên: “Việc này dễ thôi.”
Có thể làm ăn ở chốn này, nói rõ hắn cũng có thế lực riêng để duy trì sinh ý này. Nhà cái nhìn quanh rồi nói: “Nếu ta thắng, ta giữ lại một phần năm Huyết Nhân Tham, phần còn lại chia đều cho tất cả Thiên Giới Bà Sa năm Mệnh Cách trở lên ở đây.”
“Đồng ý!”
“Đồng ý!”
Tất cả mọi người đều hưng phấn đồng ý. Thắng thua không nói tới, nơi này có chuyện náo nhiệt như vậy đương nhiên ai cũng nguyện ý nhìn xem.
Những người dưới năm Mệnh Cách thì càng không có tiếng nói, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Lục Châu nhìn sang Giải Tấn An. “Ngươi chắc chắn lão phu sẽ thành công?”
“Không không không, kỳ thật ta không cho rằng ngươi chỉ xông một lần đã qua được.” Giải Tấn An cười đáp, “Ta xem trọng ngươi. Nhưng mà hôm nay… sẽ không được.”
“Chưa chắc. Một lần đã đủ.” Lục Châu thong dong nói.
Nhà cái được phần hời lớn, hào hứng nói: “Các hạ hình như chưa hiểu rõ lắm về Câu Thiên Tác Đạo. Phạm chân nhân mất đến hai năm mới thông qua được Câu Thiên Tác Đạo, mỗi tháng đến một lần, tổng cộng xông qua 24 lần mới thành công trở thành chân nhân. Tần chân nhân mất mười ba tháng, tương đương với 13 lần. Thác Bạt chân nhân mất tám tháng, tức là 8 lần. Diệp chân nhân mất 11 lần, mỗi tháng đều đến xông hai lần.”
Lục Châu nghe vậy không khỏi giật mình. Còn có việc này?
Vậy vừa rồi… lão phu trang bức hơi lố nha.
Giải Tấn An nói: “Nhưng mà người hữu duyên do ta nhìn trúng đương nhiên chỉ cần ba đến năm lần là hoàn thành.”
Đám người không khỏi xôn xao.
Nhà cái cung kính nói: “Tiền bối nói đùa, ta không cho rằng có người chỉ mất có mấy lần đã xông qua được Câu Thiên Tác Đạo.”
Giải Tấn An chỉ cười không nói.
Lục Châu không tiếp tục để ý tới đám người mà chắp tay sau lưng, bước lên Câu Thiên Tác Đạo.
Khi chân hắn vừa đạp vào sợi xiềng xích kia, một cảm giác lạnh buốt từ bàn chân truyền tới, không hề thua kém hàn khí trên đỉnh núi tuyết gần Vân Sơn mười hai tông.
“Lạnh như vậy…” Lục Châu sinh lòng kinh ngạc.
Chẳng lẽ thập toàn chi thân thật đúng là phải gặp kiếp nạn gấp mười lần người khác?
Lục Châu điều động lực lượng Thiên Tướng chống cự hàn khí, đạp trên sợi xích tiến về phía trước.
Khi hắn vừa đi được ba bước, cảnh tượng xung quanh biến mất không còn dấu vết, ngay cả những tu hành giả đang quan sát ở đầu cầu cũng biến mất.
“Hả?”
Lục Châu tựa như đang đi giữa nơi không người. Hắn tiếp tục bước về phía trước.
“Huyễn trận?”
Trực giác nói với Lục Châu, Câu Thiên Tác Đạo tuyệt đối không đơn giản chỉ là huyễn trận.
Mệnh Quan thứ nhất và thứ hai rèn luyện Mệnh Cung, Mệnh Quan thứ ba rèn luyện ý chí. Cho nên Lục Châu kiên định không đổi, tiến về phía trước.
Rắc.
Hình ảnh vỡ vụn.
Hắn lại xuất hiện trên Câu Thiên Tác Đạo, hàn phong gió tuyết thổi vù vù bên tai. Sau lưng là đám tu hành giả đang nín thở quan sát.
Lục Châu bước thêm mấy bước, cảnh tượng lại biến đổi.
“Kim Đình Sơn?”
Lúc này Lục Châu đang đứng dưới chân núi Kim Đình Sơn. Khi hắn còn đang ngây người, một đại đao từ đâu bổ tới: “Sư phụ, người sống đủ rồi, nên lên đường đi!”
Lục Châu ngẩng đầu nhìn lên, nhận ra người vừa chém mình là đại đệ tử Vu Chính Hải.
Hắn nâng tay xuất chưởng, Vu Chính Hải bay ngược ra ngoài.
“Sư phụ?!” Vu Chính Hải kinh hô.
Lục Châu phát hiện mình khí huyết cuồn cuộn, khí tức trong cơ thể hỗn loạn… Chưởng ấn kia bị phản phệ?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận