Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 763

Với tình hình hiện tại thì việc tích luỹ cho đủ năm mươi ngàn điểm công đức để mua Kim Liên Khai Diệp đúng là chuyện không tưởng.
Nhân dịp vận may đang đến, rút thưởng thêm một đợt, biết đâu lại có cơ hội trúng thêm một tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong?
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.000 điểm công đức, địa giới tặng thêm 1.000 điểm.].
Phần thưởng của địa giới khiến tốc độ tích luỹ điểm công đức tăng lên không ít.
Thôi vậy.
Ngu Thượng Nhung đang gặp khó khăn, lạc đến hồng liên địa giới nếu bình an thì hắn đã không phải giết người. Liên tục chém hai tên cao thủ Nguyên Thần cảnh, hẳn là Ngu Thượng Nhung đang gặp phiền phức lớn.
Đồ đệ rơi vào hiểm cảnh, lão phu lại an nhàn ngồi đây rút thưởng, cảm thấy không ổn cho lắm.
Lục Châu bèn đóng lại giao diện rút thưởng, ánh mắt nhìn vào đống thẻ đạo cụ đang có.
“Thẻ Nghịch Chuyển phiên bản cường hoá?”
Từ khi có được tấm thẻ này Lục Châu vẫn chưa sử dụng. Có Thẻ Nghịch Chuyển thì Xích Diêu Chi Tâm có vẻ hơi dư thừa.
Lục Châu nâng tay, tấm thẻ xuất hiện. Bàn tay nắm lại.
Ban đầu không có cảm giác gì, lát sau Lục Châu cảm thấy toàn thân như đang ở trong một cái lồng hấp, hơi nước nồng đậm bay lên.
Thẻ Nghịch Chuyển trước đây đều rút đi năng lượng sinh cơ từ thiên địa xung quanh, còn Thẻ Nghịch Chuyển bản cường hoá lại tự tạo ra sinh cơ. Ưu điểm của nó là không tạo ra thiên địa dị tượng và thu hút sự chú ý của người khác, có vẻ bí mật và khiêm tốn hơn.
Không bao lâu sau, hơi nước hoàn toàn biến mất. Lục Châu nhìn về phía giao diện Hệ thống.
Tuổi thọ còn lại: 36.531 ngày.
Tăng lên một ngàn ngày, tương đương với hai tấm Thẻ Nghịch Chuyển thông thường.
Ngay sau đó, Lục Châu sử dụng hết bốn tấm Thẻ Nghịch Chuyển bản cường hoá còn lại.
Tuổi thọ còn lại: 40.531 ngày, cũng chính là 111 năm.
Hiện tại còn thừa 33 tấm Thẻ Nghịch Chuyển nhưng Lục Châu không tiếp tục sử dụng. Cứ để dành, biết đâu sau này lại tăng giá trị thì sao.
Muốn đột phá cửu diệp cần đến 1.200 năm tuổi thọ, vậy Lục Châu phải để dành ít nhất 876 tấm Thẻ Nghịch Chuyển mới đủ.
Xem ra con đường trẻ lại vẫn còn quá xa vời.
Mười ngày sau.
Lực lượng phi phàm trong cơ thể Lục Châu đã viên mãn từ lâu, hắn dùng thêm năm ngày để thí nghiệm thần thông thính lực.
Sau khi trạng thái đã trở nên viên mãn, Lục Châu rời khỏi phòng, đến phòng nghị sự phủ tướng quân.
Trong phòng, Tư Vô Nhai, Hoàng Thời Tiết và hai vị trưởng lão Ma Thiên Các đều đang có mặt.
Vừa tiến vào, Lục Châu lập tức nhìn thấy bản địa đồ bày trên bàn.
“Bái kiến sư phụ.”
“Các chủ.”
“Cơ huynh.”
Đám người hành lễ xong lại quan sát Lục Châu một chút… sinh cơ trên người Các chủ lại nồng đậm hơn trước. Hai vị trưởng lão nhớ lại màn năng lượng sinh cơ rung động trên Ma Thiên Các, mơ hồ đoán ra Các chủ có lẽ không chỉ nắm giữ thủ đoạn trị liệu sinh cơ đơn giản như thế…
Lục Châu mở miệng hỏi: “Đây là…?”
“Đồ nhi căn cứ vào các suy đoán của mình để vẽ ra địa đồ của hồng liên địa giới.” Tư Vô Nhai nhanh nhẹn đáp.
Lục Châu nhìn thoáng qua, khẽ gật đầu. Hắn nhớ tới tấm bản đồ da dê cổ trên Ma Thiên Các, không biết lúc này nó có biến hoá như thế nào.
“Các ngươi đều đã biết rồi?” Lục Châu nhìn đám người. Ai nấy đều gật đầu.
“Chuyện của hồng liên địa giới tạm thời đừng công bố ra, tránh dẫn tới khủng hoảng.”
“Tuân mệnh.”
“Tư Vô Nhai.” Lục Châu gọi.
“Xin sư phụ phân phó.”
“Thông cáo với Lâu Lan, ba ngày sau bản toạ sẽ đến viếng thăm.”
Đám người nghe vậy lập tức kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lục Châu, không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy.
Lục Châu cảm thấy mọi sự đã sẵn sàng, không cần thiết phải kéo dài thêm nữa. Thời đại trảm kim liên đang phát dương quang đại, liên minh mười hai nước vẫn luôn nhìn chằm chằm Đại Viêm chờ cơ hội thảo phạt.
Chủ động xuất kích có khi lại tốt. Hai nước giao tranh, cử sứ giả đến viếng thăm là chuyện rất bình thường, Lâu Lan còn phải dùng lễ tiếp đón, dù sao Đại Viêm và Lâu Lan còn chưa chính thức vạch mặt.
Lục Châu lại hỏi: “Theo ý các ngươi thì chuyến đi tới Lâu Lan này lão phu nên dẫn ai theo?”
Tư Vô Nhai đáp: “Đồ nhi nguyện đi cùng sư phụ.”
Lục Châu nhìn hắn, khẽ lắc đầu. “Ngươi ở lại toạ trấn Lương Châu.” Tư Vô Nhai mà rời đi, lỡ như đám dị tộc đến đánh lén thì sẽ rất phiền.
Tư Vô Nhai đành gật đầu nói:
“Đồ nhi tuân mệnh. Sư phụ đến Lâu Lan, đồ nhi không lo lắng Lâu Lan dám làm ra thủ đoạn gì. Hiện nay Lâu Lan đang bị tổn thất nặng nề, rất khó có thể tham dự liên minh mười hai nước, sư phụ tới đó có thể làm thuyết khách chấn nhiếp Lâu Lan. Chỉ có đế sư Khương Văn Hư là đáng chú ý, nhưng hành tung người này luôn quỷ dị, hắn nói đang ở Lâu Lan nhưng cũng có thể ẩn thân ở dị tộc khác, cần phải cẩn thận đề phòng.”
Đám người đều gật đầu.
Nếu không có cửu diệp Khương Văn Hư ở đó, Các chủ có đến một mình thì Lâu Lan cũng chẳng làm được gì.
Nhưng tên Khương Văn Hư này lại ẩn tàng vũ khí bí mật, Lục Châu cũng chỉ để ý có một mình hắn.
Tư Vô Nhai lại nói: “Sư phụ có thể dùng thân phận sứ giả đến thăm Lâu Lan, số lượng người đi cùng không cần quá nhiều, vừa đủ là được.”
“Tốt.”
Người càng nhiều thì khi chiến đấu Lục Châu càng phải chú ý bảo vệ người khác, rất khó có thể thẳng tay đánh giết.
Binh cần tinh nhuệ, không cần lượng nhiều.
Hai ngày sau, vương thất Lâu Lan gửi phi thư tới. Tư Vô Nhai cầm phi thư tới phòng Lục Châu.
“Sư phụ, Lâu Lan hồi âm nói là cả nước Lâu Lan đều cực kỳ chào mừng người đến thăm, bọn hắn sẽ tiếp đón nồng nhiệt để cùng người thương thảo việc hai nước tiếp tục hợp tác giao lưu.” Tư Vô Nhai nói.
“Đã biết.”
“Đồ nhi cáo lui.”
Thư viết như thể Lục Châu chính là Hoàng đế. Nhưng đứng từ phía Lâu Lan mà nói thì vị cửu diệp đệ nhất của Đại Viêm chính là đại biểu cho toàn bộ Đại Viêm.
Trầm mặc một lát, Lục Châu khẽ thì thầm: “Khương Văn Hư, lão phu chỉ sợ ngươi không dám đến.”
Sáng hôm sau, Xuyên Vân phi liễn xuất phát từ Lương Châu Thành bay về phía Tây Vực, vượt qua lạch trời.
Cùng lúc đó, tại hồng liên địa giới.
Sau khi đánh giết hai tên cao thủ Nguyên Thần cảnh, Ngu Thượng Nhung đã xác định… nơi này không phải là Đại Viêm mà hắn quen thuộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận