Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 500

Bà lão giữ chặt cổ tay Minh Thế Nhân, một cỗ nguyên khí nhàn nhạt lượn quanh một lát rồi biến mất. “Tứ diệp?”
“Đúng vậy, ta thật là oan uổng mà. Dựa vào tu vi của ta sao có thể giết được Phong Thanh Hà thất diệp cơ chứ?” Minh Thế Nhân u oán nói.
Bà lão lâm vào suy nghĩ. Minh Thế Nhân tứ diệp dù có bao nhiêu thủ đoạn cũng không thể vượt ba cấp mà giết Phong Thanh Hà được. Huống hồ Phong Thanh Hà còn thiêu đốt khí hải, dù là cao thủ cùng giai cũng không đấu lại Phong Thanh Hà.
“Lão tiền bối, ta có một câu không biết có nên nói ra hay không.” Minh Thế Nhân nhận ra bà lão đã bị lay động.
“Nói đi.”
“Phong Thanh Hà liên hợp với lục đại môn phái vây công Ma Thiên Các, tin tức này ngài chỉ cần mất chút thời gian dò la là có thể nghiệm chứng. Phong Thanh Hà chạy trốn đến nơi này rõ ràng có mục đích dẫn dụ gia sư tới đây. Gia hoả này không hề có lòng tốt, ngài còn muốn giúp hắn sao?”
Bà lão nhíu mày. Tiểu tử này nói cũng có lý.
“Lão thân tạm thời tin ngươi. Nhưng nếu ngươi còn nói hắn đã tấn thăng cửu diệp thì lão thân sẽ giết ngươi ngay tại chỗ.”
Trong lòng Minh Thế Nhân căng thẳng. Bà lão này thật là ngoan độc.
Nhưng cũng chẳng thể trách được, nếu Minh Thế Nhân không tận mắt nhìn thấy pháp thân cửu diệp của sư phụ thì hắn cũng không cách nào tin.
“Đa tạ lão tiền bối. Vãn bối xin cáo từ.”
Nói nhiều tất sẽ lỡ miệng, nơi này không thích hợp ở lâu, vẫn nên chuồn lẹ thì hơn. Mạng nhỏ quan trọng.
“Chờ đã.”
Bà lão nói tiếp: “Lão thân dù sao cũng đã đồng ý với Phong Thanh Hà, thả ngươi đi tức là lão thân đã nuốt lời. Mấy ngày nữa lão thân sẽ tự mình đến Ma Thiên Các… Nói với sư phụ ngươi, đừng có chết quá sớm… Đã lâu lão thân không gặp hắn, nếu không gặp được một lần trước khi chết sẽ thấy tiếc nuối.”
Tiếc nuối? Tiếc nuối cái gì? Trong lòng Minh Thế Nhân nghi hoặc nhưng ngoài mặt vẫn cười nói: “Vãn bối nhất định sẽ chuyển lời.”
Nói xong Minh Thế Nhân đưa mắt nhìn thi thể Phong Thanh Hà đầy lưu luyến. Vốn định chôm chĩa bảo y trên người hắn nhưng bây giờ đành thôi vậy. Đã dính đầy máu còn có mùi mồ hôi, ta có bệnh sạch sẽ nha.
Cáo chê nho xanh xong, Minh Thế Nhân nhanh như chớp biến mất giữa khu rừng.
Bà lão nhìn về hướng hắn vừa bỏ chạy, khe khẽ lắc đầu. “Uổng cho ngươi một thân tu vi, lại thu loại đồ đệ nhát như chuột. Thật đáng buồn…”
Bình chướng Kim Đình Sơn sáng rực đến nỗi bách tính ở Canh Tử Trấn đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Giây phút ngắn ngủi trôi qua, ánh sáng dần dần mờ nhạt. Lục Châu không tiếp tục quán thâu nguyên khí nữa, bình chướng Kim Đình Sơn lúc này đã hoàn toàn khôi phục.
Bên tai Lục Châu truyền đến âm thanh thông báo kết thúc thời gian sử dụng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong. Lực lượng mênh mông trong cơ thể Lục Châu nhanh chóng biến mất. Tu vi hắn lại trở về Thần Đình cảnh Hoá đạo.
Cảm giác lực lượng ngập tràn thật thích… Lục Châu nhẹ nhàng hạ xuống đất.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Tư Vô Nhai ở gần đó vội vàng chạy tới, quỳ xuống dập đầu hành lễ. Thân thể hắn có hơi run rẩy, trên người đổ không ít mồ hôi lạnh, trán chạm sát đất không dám ngẩng đầu nhìn thẳng sư phụ.
“Ai cho phép ngươi rời khỏi động diện bích?” Lục Châu trầm giọng nói.
“Đồ nhi biết tội! Bình chướng bên ngoài động diện bích biến mất, đồ nhi một lòng muốn giải vây cho Ma Thiên Các, trong lúc cấp bách mới rời khỏi động, tuyệt không có ý muốn chạy trốn! Xin sư phụ minh xét!” Tư Vô Nhai quỳ dưới đất nói.
“Giải vây?” Lục Châu khinh thường hừ một tiếng. “Chỉ dựa vào chút tu vi của ngươi mà đòi giải vây?”
“Đồ nhi…”
“Ngươi cho rằng thất đại môn phái sẽ bị ngươi áp chế hay sao?”
Câu hỏi này khiến Tư Vô Nhai á khẩu không thể đáp lời. Suy cho cùng mọi thiết lập của thế giới này đều phải dựa vào nắm đấm. Thất đại môn phái đã ôm lòng liều chết, cho dù ngươi có uốn ba tấc lưỡi cũng chẳng thể thuyết phục nổi bọn hắn rút lui.
Sau khi nhìn qua chiến trường dưới chân núi, Tư Vô Nhai đã dao động rất nhiều. Thất đại môn phái đến cửu diệp cũng có can đảm vây công sao có thể bị một chút nhược điểm khống chế?
Lúc này, Lãnh La, Hoa Vô Đạo và các đệ tử Ma Thiên Các cũng đã quay trở lại.
Đến trước đại điện, thấy Lục Châu đứng đó, tất cả mọi người đều khom người hành lễ: “Bái kiến Các chủ.”
“Bái kiến sư phụ!”
“Sư phụ thần uy cái thế, thiên hạ vô địch. Cửu diệp vừa xuất hiện chẳng ai dám tranh phong!”
Câu vỗ mông ngựa quá sức lộ liễu khiến mọi người tê cả da đầu.
Lục Châu vuốt râu gật đầu nói: “Giải xuống đi.”
“Vâng.” Tư Vô Nhai cung kính đi theo Chu Kỷ Phong trở về động diện bích.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn thoáng lên bầu trời đêm. Hắn vốn định phân phó mấy chuyện nhưng bây giờ đã quá khuya, bèn nói: “Tất cả giải tán đi.”
“Cung tiễn Các chủ.”
“Cung tiễn sư phụ.”
Lục Châu phất tay áo đi về phía Đông Các.
Cửu diệp chưa đi, ai có can đảm nhúc nhích? Tất cả mọi người đều nín thở ngưng thần, giữ vững tư thế khom người hành lễ.
Kể cả Lãnh La và Hoa Vô Đạo.
Trong hoàng thành Thần Đô, Trường Thanh Cung.
Tại thư phòng, đương kim hoàng đế Lưu Thương đang viết viết vẽ vẽ, không ngừng vung bút chấm mực.
Bên ngoài chợt truyền đến tiếng bước chân nôn nóng của nội thường hầu.
Lưu Thương theo bản năng dừng lại, buông bút xuống nhìn về phía cửa phòng.
Nội thường hầu còn chưa tiến vào thư phòng đã quỳ xuống nói: “Bệ hạ, thám tử hồi báo, thất đại môn phái đều đã bị Ma Thiên Các quét sạch không có sức chống cự.”
Lưu Thương vốn cho rằng trận chiến này sẽ là lưỡng bại câu thương, thực lực Cơ lão ma có mạnh đến đâu cũng không chịu nổi nhiều cao thủ vây công như vậy. Hơn nữa ngay cả lão tổ Thường Diễn của Đoan Lâm Học Phái cũng ra tay, dùng mạng đổi mạng đánh trọng thương Cơ lão ma cũng không khó. Đám đệ tử Ma Thiên Các còn lại đều không đáng sợ, từ đó uy hiếp lớn nhất của hoàng thất cũng biến mất.
Thế nhưng mà… không có sức chống cự là ý gì?
Lưu Thương cau mày, trầm giọng nói: “Lặp lại lần nữa.”
Giọng nội thường hầu run rẩy đáp: “Thám tử hồi báo, thất đại môn phái, à không, bao quát cả Vân Tông nữa, đều bị Ma Thiên Các quét sạch, không có sức chống cự.”
Nói xong hắn gần như sắp khóc, sợ Lưu Thương nổi điên đánh ra một chưởng khiến đầu hắn nở hoa. Cảnh tượng như vậy đã chẳng phải là lần đầu, các nội thường hầu đời trước đều chết như thế.
Gần vua như gần cọp, Lưu Thương ngoài mặt có vẻ ổn trọng nhưng một khi bạo phát thì không ai có thể tưởng tượng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận