Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2054: Thần của ta trở về!

Xoẹt!
Từ trên không trung có một đạo thiểm điện đánh xuống.
Thiểm điện tráng kiện vô cùng, khi chạm vào người Lục Châu lại hòa lẫn thành lam sắc điện hồ, loẹt xoẹt chạy dọc thân hắn.
Lục Châu vẫn bình yên vô sự nhìn xuống chúng sinh.
Tròng mắt Chu chưởng giáo gần như muốn rớt ra. Hắn dẫn đầu đoàn người, lăng không quỳ bái:
“Cung nghênh Thần của chúng ta trở về!”
Đám tu hành giả xung quanh cũng lăng không quỳ bái, trăm miệng một lời.
Chu chưởng giáo vào thời kỳ thượng cổ từng chứng kiến cảnh tượng các Chí Tôn cúi đầu xưng thần trước Ma Thần đại nhân cao cao tại thượng. Tràng diện đó đến giờ hắn vẫn còn nhớ như in, khi đó hắn chỉ mới là một hài tử mà thôi.
Một trăm ngàn năm trôi qua, thương hải hóa tang điền cảnh còn người mất, Ma Thần đại nhân rốt cuộc tái hiện ở nhân gian.
Lúc này người trong Vô Thần Luận Giáo Hội đều đã chạy ra, ngơ ngác nhìn Lục Châu và Thiên Đạo Đại Kỳ, không biết nên làm cái gì.
Chu chưởng giáo thân là người đứng đầu tứ giáo, có đầy đủ quyền uy và năng lực hiệu lệnh đám người.
“Quỳ xuống!”
Hắn hét lớn một tiếng, đám giáo chúng còn đang ngây ngốc kia vội vàng quỳ xuống, hai chân run rẩy vì kích động.
“Ma… Ma Thần?”
Mặc kệ là tín đồ thật hay tín đồ giả, lúc này đều hóa thân thành người hâm mộ trung thành nhất.
“Cung nghênh Thần của chúng ta trở về!”
Vô số tiếng hô vang lên, quang hoa trên người Lục Châu biến mất. Thiên Đạo Đại Kỳ cũng yên tĩnh lại không lay động nữa.
Lục Châu vốn định thu hồi Thiên Đạo Đại Kỳ nhưng phát hiện lực lượng của nó đã cắm rễ bên trong phế tích. Hơn nữa vật này chỉ là một trận kỳ, không phải thần binh lợi khí như Vị Danh Kiếm. Nếu có một ngày hắn tái tạo lại lãnh địa của mình như Thái Huyền Sơn hay Kim Đình Sơn thì lấy Thiên Đạo Đại Kỳ về cũng không muộn.
Lục Châu chậm rãi hạ xuống đứng trước mặt Chu chưởng giáo, nhìn quanh bốn phía.
Tất cả tu hành giả Vô Thần Luận Giáo Hội đều quỳ bái, không một ai dám thở mạnh. Chu chưởng giáo nuốt nước miếng, lấy hết can đảm nói:
“Ma… Ma Thần đại nhân, không biết ngài đại giá quang lâm, vãn bối… vãn bối có mắt mà không thấy thái sơn, xin ngài thứ tội!”
“Chưởng giáo phía tây Vô Thần Luận Giáo Hội, Sở Liên, bái kiến Ma Thần đại nhân!” Cách đó không xa truyền đến thanh âm cao vút.
Lục Châu quay đầu nhìn hắn: “Giáo chủ đâu?”
Tứ đại chưởng giáo đã chết một người, còn lại ba người nhưng chỉ có hai người ra nghênh đón, đây là đang coi thường địa vị của lão phu?
Chu chưởng giáo ý thức được điều này, lập tức nói:
“Ma Thần đại nhân bớt giận, trước đó giáo chủ bị trọng thương nên không có mặt ở phế tích. Nếu giáo chủ ở đây thì đã ra nghênh tiếp ngài từ lâu!”
“Không ở đây?”
“Ma Thần đại nhân thần thông cái thế, toàn bộ giáo hội đều không thể thoát khỏi pháp nhãn của ngài, vãn bối nào dám nói láo.”
Lục Châu nghe vậy có chút mất mát. Có thể tạo ra một giáo hội cường đại bậc này thì cũng tính là đại nhân vật, nói không chừng Lục Châu còn có thể dựa vào thân phận Ma Thần để thu nạp hắn làm thuộc hạ.
Hiện tại thời cuộc bất ổn, lúc nào cũng có thể vạch mặt với Thánh Điện, trước lúc đó Lục Châu cần phải xây dựng thế lực của mình càng thêm lớn mạnh.
Thập đại đệ tử Ma Thiên Các và các thành viên còn chưa đủ, cho dù bốn vị Đại Đế đứng về phía hắn thì vẫn chưa đủ để đối đầu với Thánh Điện Thái Hư.
Lục Châu hỏi: “Hiện tại Vô Thần Luận Giáo Hội do ai làm chủ?”
“Ta!”
“Ta!”
Chu chưởng giáo và Sở chưởng giáo đồng thời lên tiếng.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, tứ đại chưởng giáo đứng ở địa vị cân bằng là chuyện ai trong giáo hội cũng biết.
“Đỗ chưởng giáo…” Sở Liên vừa mở miệng, một tên huyết vu đứng phía sau đã ngắt lời hắn, cao giọng nói:
“Đỗ chưởng giáo gan to bằng trời, dám mạo phạm Ma Thần đại nhân nên đã bị xử quyết tại chỗ!”
Sở Liên cả kinh, chợt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nói không nên lời. Trước đó hắn còn có ba phần nghi ngờ nhưng lúc này chỉ còn lại một phần.
Đỗ chưởng giáo là tu hành giả huyết vu đệ nhất trong giáo hội, cao thủ trong cao thủ. Chu chưởng giáo cũng run sợ không thôi.
Đây thật sự là… Ma Thần đại nhân!
“Ma Thần đại nhân, mời ngài vào trong điện nghỉ chân.”
Trong Vô Thần điện.
Kiến trúc nơi này không vàng son lộng lẫy như thập điện Thái Hư nhưng lại có cảm giác lịch sự tao nhã và cổ điển.
Lục Châu ngồi trên vương tọa, nhìn xuống đám người trong đại điện. Không khí khẩn trương nghiêm túc khiến mỗi người đều cảm thấy khó thở.
Chu chưởng giáo bưng đến một ly trà, run rẩy đưa tới trước mặt Lục Châu.
Lạch cạch lạch cạch…
Chu chưởng giáo khẩn trương tới mức hai tay run lập cập. Lục Châu liếc nhìn hắn hỏi: “Ngươi rất căng thẳng?”
Chu chưởng giáo lúng túng gật đầu: “Ma Thần đại nhân giá lâm, vãn bối… vãn bối quá kích động!”
Lục Châu chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh: “Ngồi đi.”
Chu chưởng giáo đặt ly trà xuống bàn, ngồi xuống chiếc ghế Lục Châu chỉ định.
Lục Châu bình thản nói: “Bản tọa làm việc luôn có phân tấc và nguyên tắc. Chỉ mong các ngươi sẽ không trở thành một Đỗ chưởng giáo thứ hai.”
Hai vị chưởng giáo lại run lên.
Chu chưởng giáo nói: “Đỗ Thuần đáng chết! Lại dám mạo phạm Ma Thần đại nhân quả là chán sống mà!”
Vừa nghĩ tới phương pháp vừa rồi của mình, trái tim Chu chưởng giáo không ngừng run lên, cũng may là hắn cơ trí nha!
Sở Liên cũng mắng theo: “Ai mà không biết Vô Thần Luận Giáo Hội thờ phụng Ma Thần đại nhân! Chúng ta đều là tín đồ trung thành của ngài mà.”
Trừ hai vị chưởng giáo, những người khác đến thở mạnh cũng không dám. Đại điện rộng như thế cũng chỉ có mấy chục người có tư cách đi vào. Ngày thường bọn hắn đều là người cao cao tại thượng, vậy mà bây giờ còn khép nép nghe lời hơn cả nô bộc.
Lục Châu đứng lên, chắp tay sau lưng nhìn xuống đám người, khẽ nói: “Tín đồ.”
Cái gọi là “tín đồ” chẳng qua chỉ là thứ dùng để ngụy trang cho việc tranh giành lợi ích dưới danh nghĩa của Ma Thần mà thôi, Lục Châu sao có thể không biết.
Chu chưởng giáo đột nhiên hốc mắt đỏ lên, vô cùng bi thương nói: “Một trăm ngàn năm đã trôi qua, Ma Thần đại nhân rốt cuộc cũng phục sinh. Đại nhân, trong một trăm ngàn năm qua ngài đã đi đâu thế?!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận