Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1743: Đế Nữ Tang

Lục Châu khẽ nhíu mày: “Bí ẩn chi địa nguy cơ tứ phía, thời gian là thứ quý giá nhất. Vi sư đang dạy ngươi tu hành, ngươi thì làm cái gì?”
Chư Hồng Cộng lập tức quỳ xuống hô: “Đồ nhi biết sai.”
“Ngươi biết mình thua ở điểm nào không?”
Chư Hồng Cộng lắc đầu.
Lục Châu nói: “Về điểm này ngươi phải học tập nhị sư huynh của mình. Tự tin là điều vô cùng quan trọng, vi sư chỉ sử dụng một thành thực lực, ngươi lại e sợ mà từ bỏ chống cự. Nếu sau này gặp phải kẻ cố làm ra vẻ, chẳng phải ngươi sẽ thua rất thảm hay sao?”
Chư Hồng Cộng gật gật đầu: “Sư phụ dạy phải.”
Lục Châu tiếp tục nói: “Đối mặt với cường địch, lòng tự tin và năng lực phán đoán rất quan trọng. Tu vi ngươi không yếu nhưng lại chỉ có thể phát huy một nửa thực lực, sau này phải tự mình kiểm điểm đi.”
“Nha.”
Chư Hồng Cộng là người khai thập nhất diệp rất sớm, chỉ sau Ngu Thượng Nhung. Quanh năm hắn tu hành ở hoàng liên giới, hưởng thụ tài nguyên hơn xa người khác, việc khai thập nhị diệp cũng chỉ là vấn đề về thời gian.
“Lui ra đi.” Lục Châu nói.
Chư Hồng Cộng lập tức lùi sang một bên. Lục Châu liếc mắt nhìn đám người: “Còn ai không?”
Đám người đưa mắt nhìn nhau. Kỳ thực đây là một cơ hội cực kỳ hiếm có, khắp thiên hạ này ai chẳng mong được Các chủ Ma Thiên Các chỉ điểm cho. Chỉ là… phương thức chỉ điểm này thật sự rất đau nha.
Phành phạch, phành phạch…
Trên không trung truyền đến âm thanh của hung thú phi cầm, đám người lập tức ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy từ phía xa có hơn triệu con Bạch Hạc đang bay lướt tới. Đám Bạch Hạc không lớn, chỉ cỡ thân thể con người, nhưng số lượng lại rất nhiều, mang lại cảm giác như bão đang kéo đến.
Đám hung thú cường đại trông thấy đàn Bạch Hạc cũng phải chủ động tránh né, đi vòng qua.
Lúc này đàn Bạch Hạc chỉ cách đám người Ma Thiên Các khoảng trăm mét.
“Thật là đẹp!” Tiểu Diên Nhi vỗ tay, hưng phấn nói.
“Tiểu tổ tông ơi, vật càng xinh đẹp thì càng độc đó. Suỵt !” Khổng Văn ra hiệu cho Tiểu Diên Nhi đừng gây ra động tĩnh.
“Vì sao chứ?”
“Đàn Bạch Hạc này sinh sống trên một gốc tang thụ. Tương truyền nhị nữ nhi của Xích Đế học đạo với Xích Tùng Tử, tu luyện thành thần, hoá thành bạch thước làm tổ trên tang thụ. Thấy nữ nhi biến thành bộ dạng này, Xích Đế rất khó chịu, bèn đến gọi nàng xuống. Nàng không chịu, thế là Xích Đế hoả thiêu tang thụ, buộc nàng phải xuống đất. Rốt cuộc nàng bị thiêu chết trên cây, từ đó cây này được mệnh danh là Đế Nữ Tang.”
Khổng Văn giải thích xong, khẽ than: “Về sau, nàng trở thành một trong thập đại thần thi, xếp hạng thứ ba.”
“Thần thi…” Tiểu Diên Nhi vốn đang hiếu kỳ, vừa nghe tới đoạn thần thi đã rụt cổ lại.
Hải Loa nói: “Xích Đế hung ác quá vậy? Ngay cả nữ nhi của mình cũng thiêu chết.”
Khổng Văn nói: “Có rất nhiều chuyện không thể chỉ xem bề ngoài, chuyện gì cũng có chân tướng của nó, chỉ là người ngoài không biết được thôi.”
Phành phạch…
Lúc này, một con Bạch Hạc từ trên không trung lao xuống.
Khổng Văn tròn mắt hô lên: “Các chủ, chúng ta mau trốn đi!”
“Vì sao phải trốn?” Vu Chính Hải hỏi.
“Không có thời gian giải thích… Xin Các chủ tin tưởng ta!” Con ngươi Khổng Văn co rụt lại, hấp tấp nói.
Lục Châu nhìn con Bạch Hạc đang lao vọt về phía đám người, toàn thân nó tắm trong một loại năng lượng quỷ dị, bèn nhấc tay trầm giọng nói:
“Định.”
Thời Chi Sa Lậu rời khỏi tay Lục Châu, rơi xuống mặt đất, năng lượng điện bám vào lực lượng Thiên Tướng khiến uy lực gia tăng gấp bội, định trụ toàn bộ đám người Ma Thiên Các.
Lục Châu khẽ mặc niệm thần thông Vô Lượng Thần Ẩn, thân thể chập chờn trong suốt, năng lượng bao phủ lấy đám người tựa như một quả bong bóng che kín khí tức toàn thân.
Con Bạch Hạc kia lao xuống hơn mười mét, cúi đầu quan sát một lúc rồi lại bay trở về. Nó dung nhập vào đàn Bạch Hạc, tiếp tục bay về phương bắc.
Lục Châu nhìn thấy trên lưng một con Bạch Hạc dài đến mấy trượng có một thiếu nữ mặc áo váy màu vàng nhạt, ánh mắt thanh tịnh, ngũ quan không nhiễm bụi trần, tóc búi cao và ghim một cây trâm hình bồ công anh sáng lóng lánh.
“Đế Nữ Tang?” Lục Châu nhíu mày.
Hắn không cách nào xác định nàng có phải là Đế Nữ Tang hay không. Nhưng từ dáng vẻ, hành động và ngũ quan của nàng thì nàng chẳng giống thần thi một chút nào. Làn da nàng còn trắng hơn cả nữ tử bình thường, thần thái sáng láng hơn cả những người quanh năm sống dưới ánh mặt trời.
Lục Châu cúi đầu nhìn xuống Thời Chi Sa Lậu. Chiếc đồng hồ cát nhỏ xíu nằm bên trong nó đang chảy dần lớp cát màu xanh lam, khi toàn bộ hạt cát trút xuống hết, Thời Chi Sa Lậu sẽ kết thúc năng lực “định”.
Lục Châu đẩy ra một chưởng, lực lượng Thiên Tướng dung nhập vào Thời Chi Sa Lậu, làm chậm tốc độ chảy của cát.
Đại Bạch Hạc bay đến giữa không trung, đột nhiên dừng lại. Sau đó hai cánh của nó vươn dài ra che phủ bầu trời, nó cúi đầu rồi lao vọt xuống.
Lục Châu đã sử dụng hết một nửa lực lượng Thiên Tướng, trong lòng bàn tay lập tức hiện ra một tấm Một Kích Chí Mạng. Mặc kệ nàng có phải là thần thi hay không, chỉ cần nàng dám ra tay hắn sẽ không chút do dự tiêu diệt nàng.
Đế Nữ Tang nhảy khỏi lưng đại Bạch Hạc. Đuôi váy nàng rất dài, lóng lánh màu vàng nhạt trông như một dòng suối nhỏ. Nàng không nói gì, trầm mặc như một pho tượng.
Mà lúc này, hạt cát trong Thời Chi Sa Lậu đã sắp thấy đáy.
Đế Nữ Tang nhìn quanh bốn phía, cánh mũi khẽ rung động. Nàng bỗng nhảy lên lưng đại Bạch Hạc, băng lãnh nói: “Đi.”
Phạch !
Đại Bạch Hạc trong chớp mắt mang theo Đế Nữ Tang phóng về phía chân trời rồi biến mất.
Chỉ mới có tám giây ngắn ngủi trôi qua mà Lục Châu tưởng như đã là trăm năm.
Thời Chi Sa Lậu rốt cuộc cũng trở lại hình dáng ban đầu. Thần thông Vô Lượng Thần Ẩn đình chỉ.
Đám người Ma Thiên Các hoàn toàn không hay biết gì trong tám giây đó. Bọn hắn ngẩng đầu nhìn lên hắc sắc mê vụ nhưng đã chẳng còn thấy con Bạch Hạc nào.
“Đàn Bạch Hạc đâu rồi?” Chư Hồng Cộng kỳ quái nói.
“Ách… thật là tà môn, còn có thể biến mất sao?” Khổng Văn gãi đầu.
Lục Châu thu hồi Thời Chi Sa Lậu, thôi động Tử Lưu Ly để khôi phục lực lượng Thiên Tướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận