Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1530

"Chân nhân?" Con ngươi cự nhân co rụt lại, sợ hãi nói.
Lục Châu thu kiếm.
Cự nhân bị trọng thương, rơi thẳng xuống đất.
Lúc này cự trảo của Lục Ngô cũng chụp đến.
"Dám đùa với bản hoàng!"
Oanh!
Một trảo này nặng như thái sơn đập lên thân thể cự nhân, đè hắn lún sâu xuống lòng đất.
Một trảo còn chưa đủ, Lục Ngô giống như một con ác miêu, cự trảo cấp tốc vung mạnh xuống không ngừng.
Phanh phanh phanh phanh...
Ai mà ngờ được Lục Ngô to lớn như vậy nhưng tốc độ vung trảo lại có thể nhanh như gió táp.
Đám người lặng lẽ nhìn, không khỏi nuốt nước bọt. Thú hoàng đúng là thú hoàng, quá mạnh!
Phàm là Quán Hung bị cự trảo của nó chộp trúng đều bị đánh nát thành vã vụn. Cự nhân cũng bị đập đến thoi thóp, tuyệt vọng đến cực điểm.
Lục Châu không tiếp tục động thủ, phần còn lại hắn để cho các đồ đệ...
Hắn đạm mạc chắp tay xoay người bay về hướng sơn phong, lẳng lặng quan sát mọi người kết thúc công việc.
[Ting ! giết một Quán Hung thu hoạch 3.500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.500 điểm, chủng tộc thưởng thêm 1.000 điểm.].
Từng tiếng thông báo vang lên bên tai không dứt.
Nhìn một lúc, cảm thấy không còn thú vị, Lục Châu quay đầu nhìn về phía xa xăm.
Tại chân trời xa xôi của bí ẩn chi địa, không trung đen nghịt không nhìn ra một tia sáng nào.
Hồi tưởng lại hình ảnh trong ký ức của Cơ Thiên Đạo, Lục Châu tự nhủ: "Nếu đó là Thiên Khải Chi Trụ... vậy làm sao Cơ Thiên Đạo lấy được mười viên hạt giống Thái Hư đây?"
Lục Châu ngẩng đầu nhìn trời, nhìn hắc vụ không ngừng cuồn cuộn trên không.
Cao nhân trong tu hành giới xuất hiện lớp lớp, vậy mà không một ai biết rõ tại sao bí ẩn chi địa lại trở thành dáng vẻ như ngày nay?
Mê vụ quanh năm không tiêu tan.
Âm u, ẩm ướt, không nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Nếu không phải tu hành giả vẫn còn có thể hấp thụ nguyên khí thì bọn hắn không thể nào tiếp tục sinh tồn tại nơi này, người bình thường càng không có khả năng.
Bí ẩn chi địa rộng vô biên vô tận, không gian u ám, thỉnh thoảng còn có hung thú bay ngang, sải cánh khổng lồ vạch qua mê vụ.
Thu hồi suy nghĩ, Lục Châu liếc nhìn chiến trường đã dần dần an tĩnh.
Thế cục nghiền ép hoàn toàn nghiêng về một bên.
Đội ngũ mấy trăm tên Quán Hung chỉ cần một mình Lục Ngô đã có thể giải quyết hết.
Lục Châu nâng tay lên, Trấn Thọ Thung lơ lửng xuất hiện, tản ra kim quang.
Muốn Trấn Thọ Thung phát huy uy lực cực lớn như trước, phương thức tốt nhất là ném nó vào một nơi nào đó, mặc cho nó hấp thu thọ mệnh, chuyện này cần thời gian rất dài, mỗi khi có động vật tới gần thì chính là lúc nó được ăn no nê.
Mà cũng chỉ có bí ẩn chi địa là nơi phù hợp nhất với Trấn Thọ Thung. Nếu thả nó vào thành trì của con người thì chẳng khác nào để nó hấp thu thọ mệnh nhân loại...
Đáng tiếc bí ẩn chi địa quá lớn, một khi đã rời đi sẽ không biết năm nào tháng nào mới quay trở lại.
"Hay là cứ mang theo bên người để gia tăng linh tính cho nó cũng được. Sau này ổn định rồi thì tìm địa phương thích hợp cho nó hấp thu thọ mệnh."
Trấn Thọ Thung chứa đựng càng nhiều thọ mệnh, lam pháp thân càng được đề thăng đẳng cấp, đồng thời cũng phải giữ lại một phần để không mất đi uy lực của Trấn Thọ Thung.
Đối với việc đề thăng tu vi cho lam pháp thân thì Lục Châu không quá vội. Hiện tại đã là pháp thân Bách Kiếp Động Minh nhị diệp.
Nếu có dịp, Lục Châu cũng muốn thử kiểm tra xem năng lực của nó thế nào.
Tiếng vang cuối cùng cũng đình chỉ. Chiến trường yên tĩnh trở lại.
Khổng Văn dẫn theo bốn huynh đệ bay về, thần sắc hưng phấn nói: "Các chủ, đã dọn dẹp xong."
Cảm giác ôm bắp đùi thật sự rất sảng khoái.
Hồi tưởng lại hành trình bốn người tiến vào bí ẩn chi địa, dọc đường đi thật không dễ dàng chút nào, Khổng Văn không khỏi cảm khái.
Suýt chút nữa đã bỏ lỡ cơ hội ôm bắp đùi.
Lục Châu nhẹ nhàng gật đầu, nhìn xuống bảng điểm công đức: 286.760 điểm.
Nhan Chân Lạc trở về, khom người nói:
"Các chủ, đã kiểm kê xong, Quán Hung cao trên mười trượng có một tên, Quán Hung cao trên ba trượng tổng cộng có 30 tên, từ hai trượng đến ba tượng tổng cộng 50 tên, còn lại là 60 tên dưới hai trượng."
Minh Thế Nhân khắp người đầy tro bụi cũng lên tiếng:
"Theo phân tích, ngoại trừ tên cự nhân cao nhất, Quán Hung cao trên ba mét cần Thiên Giới Bà Sa đối phó, Quán Hung hai mét tương đương với thập diệp, đám còn lại không đáng nhắc tới."
"Tốt."
Lục Châu thoáng tính toán, một đợt này thu được đến hơn 200.000 điểm công đức, quả là kiếm lời.
Nếu lại có thêm một đoàn nữa tới đánh nhau thì tốt biết mấy.
Với thực lực hiện tại của Ma Thiên Các, đừng nói đám dị tộc này, ngay cả chân nhân đến cũng chưa hẳn là đối thủ.
Đám người trở về bên cạnh Lục Châu.
"Sư phụ... đồ nhi còn chưa kịp xuất lực." Tiểu Diên Nhi bước đến bên cạnh hắn nói.
"Sẽ có thời điểm ngươi được ra tay."
Phù phù phù ! Tiểu Hỏa Phượng đứng trên vai nàng cố sức hóp bụng, phun ra mấy đoàn hoả diễm lớn bằng nắm tay.
Đám người bật cười ha hả.
Trong khoảng thời gian qua, tiểu Hỏa Phượng đã trở thành trò tiêu khiển của tất cả mọi người.
Lục Châu quan sát biến hóa của tiểu Hỏa Phượng, tốc độ lưu chuyển khí tức của nó rất nhanh, giống như là trời sinh đã vậy.
Khi nguyên khí tiến vào bên trong thân thể nó sẽ cấp tốc sinh ra một cỗ năng lượng khô nóng, khiến nó phun ra hỏa diễm.
Thứ này đại khái chính là ưu thế đặc biệt của hung thú, giống như trời sinh cá đã biết bơi vậy.
"Khổng Văn." Lục Châu nhìn về phía Khổng Văn.
"Các chủ xin phân phó."
"Định vị Thiên Khải Chi Trụ gần đây nhất.” Lục Châu nhìn về phía Lục Ngô.
Lục Ngô điều chỉnh phương hướng, nhìn ra phương xa, chậm rãi nói:
"Thiên Khải Chi Trụ gần nhất, nằm ở nội vực đông nam của bí ẩn chi địa. Nó có một cái tên cổ xưa là Đại Hoang Lạc, sau này được đổi lại thành ‘Ngung Trung'."
"Ngung Trung?" Lục Ly nghi ngờ hỏi.
"Không sai."
"Tại sao trước đây đã gọi là Đại Hoang Lạc, bây giờ lại sửa tên?" Lục Ly hỏi.
Lục Ngô quay đầu nhìn Lục Ly, nhìn tới mức khiến cõi lòng Lục Ly run rẩy.
Tuy nói hiện tại bọn họ là cùng một phe nhưng mà bắt gặp bộ dạng này của Lục Ngô, Lục Ly vẫn cảm thấy không chịu nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận