Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1784: Phẩm chất của đứa trẻ bị Thái Hư vứt bỏ

Trong một đại điện ở Thái Hư.
Khương Văn Hư ngồi xếp bằng, hai mắt đột nhiên mở ra, bàn tay chộp lấy một khối mệnh thạch trên bàn.
Đáng tiếc mệnh thạch đã ảm đạm không còn ánh sáng. Bàn tay hắn vừa nắm lại, mệnh thạch đã vỡ nát.
Khương Văn Hư cau mày nói: “Chết rồi?”
Hắn đứng lên đi tới đi lui một lúc, suy tư mãi vẫn không nghĩ ra vấn đề. “Đúng là phế vật, ngay cả ký ức cũng không mang về được.”
Mắng xong, Khương Văn Hư mới nhận ra hắn vừa mắng chính mình, bèn im lặng không nói gì nữa.
Trong Thiên Khải Chi Trụ.
Đám người suy nghĩ đến xuất thần, lẳng lặng nhìn Hải Loa đứng trong bình chướng mà nói không nên lời.
Chư Hồng Cộng là người đầu tiên vỗ tay: “Mọi người thất thần làm gì, còn không mau chúc mừng tiểu sư muội nha?”
Đám người lúc này mới bừng tỉnh, nhao nhao chúc mừng nàng. Hải Loa cũng không ngờ mình lại được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, trên mặt vẫn còn vẻ ngơ ngác.
“Nếu nói thập đại Thiên Khải Chi Trụ đều ứng đối với một loại phẩm chất, vậy phẩm chất mà Thiên Khải Chi Trụ này muốn là gì?” Nhan Chân Lạc tò mò hỏi.
Tần Nại Hà hơi trầm ngâm: “Nơi này có rất nhiều hung thú, Hải Loa lại thông hiểu thú ngữ, đây là một lý do. Thứ hai, ta cảm thấy cũng có thể là… ngây thơ?”
“Gì? Ngây thơ nhất chính là cửu sư muội đó.” Chư Hồng Cộng phản bác.
Oanh!
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng vang thật lớn, tiếp theo là tiếng gầm của Lục Ngô: “Cút!”
“Xảy ra chuyện rồi!” Minh Thế Nhân cưỡi Cùng Kỳ bay ra ngoài. Lục Châu và đám người cũng xông ra.
Bên ngoài Thiên Khải Chi Trụ lúc này có rất nhiều Ngân Giáp Vệ uy phong lẫm liệt đứng giữa không trung.
Cuối cùng vẫn tới.
Một con thiết giáp dực long màu đen đang vỗ cánh nhìn xuống đám người. Cự thú này chính là con mà Lục Châu đã thấy khi còn bị vây trong cổ trận. Trông nó khá giống Hắc Ly, chỉ là có thêm ba phần lăng lệ. Đầu nó khá to mà phần đuôi thì nhỏ, trông từa tựa như cú mèo.
Sau lưng nó chính là ba ngàn Ngân Giáp Vệ. Chỉ là hiện tại số lượng đã tuột xuống khoảng hơn hai ngàn. Trong khoảng thời gian tuần tra ở bí ẩn chi địa, bọn hắn đã hao tổn không ít người bởi đám Huyền Giáp Vệ và thánh hung trong khu vực hạch tâm.
Thủ lĩnh Ngân Giáp Vệ đứng trên lưng thiết giáp dực long, thản nhiên nói:
“Kẻ nào phá hư Thiên Khải Chi Trụ, bước ra đây.”
Vốn cho rằng nhiều Ngân Giáp Vệ như vậy xuất hiện đã đủ để hù doạ đám nhân loại hèn mọn yếu đuối bên dưới, nhưng Chấp Từ lúc này lại yên tĩnh đến dị thường.
Thủ lĩnh Ngân Giáp Vệ lắc đầu, bàn tay đánh ra kim sắc đao cương. “Hy vọng kiếp sau các ngươi sẽ không lại mò tới Thiên Khải Chi Trụ.”
Đám người Ma Thiên Các vẫn lơ đễnh đứng đó không động. Đao cương rơi xuống mảnh đất trước mặt Lục Châu để lại một khe rãnh hẹp dài, mà Lục Châu vẫn lăng không đứng tại vị trí cũ bình tĩnh nhìn Ngân Giáp Vệ.
“Hả?” Thủ lĩnh Ngân Giáp Vệ nhíu mày, lại đánh ra một đạo đao cương. Lần này đao cương dài đến mấy trượng chém thẳng về phía Lục Châu.
Oanh!
Hệt như vừa rồi, đao cương lại tự động né tránh đám người Lục Châu, chém xuống khe rãnh ban nãy.
Biểu tình trên mặt tên thủ lĩnh Ngân Giáp Vệ trở nên mất tự nhiên. Có thể tiếp được hai chiêu của hắn mà không bị chút thương tích nào, đương nhiên không phải người đơn giản.
“Ta phụng mệnh Thái Hư giữ gìn cân bằng trong thiên địa. Các ngươi phá hư Thiên Khải Chi Trụ là tội chết, không thể tha thứ!”
Lục Châu đạm mạc mở miệng: “Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng lão phu muốn phá hỏng Thiên Khải Chi Trụ?”
“Nhân loại vốn tham lam, ngươi tiến vào Thiên Khải Chi Trụ chẳng lẽ không phải vì ngấp nghé thổ nhưỡng và hạt giống Thái Hư?”
Lục Châu lắc đầu đáp: “Hạt giống Thái Hư từ khi nào lại trở thành đồ vật của Thái Hư rồi? Đưa chứng cứ ra đây.”
Sắc mặt của tên thủ lĩnh càng thêm khó coi. “Hạt giống Thái Hư vốn thuộc về Thái Hư, đây là điều mà ai cũng biết!”
Lục Châu bình thản nói: “Lão phu không đồng ý.”
“Thiên địa sinh ra vạn vật, không khí là để cho muôn loài hít thở, đại địa tạo ra cây cỏ thụ mộc, ánh mặt trời cung cấp nhiệt độ. Theo ý ngươi, không khí cũng thuộc về Thái Hư các ngươi sao?” Lục Châu hỏi ngược lại.
“Cưỡng từ đoạt lý!”
Trường kích trong tay tên thủ lĩnh chỉ về phía Lục Châu: “Trăm ngàn năm qua, Thái Hư giữ gìn cân bằng trong thiên địa để thiên hạ này được yên ổn. Nếu không có Thái Hư, các ngươi đã hoá thành tro bụi kể từ khi đại địa phân tách rồi, còn dám lắm mồm?”
Hắn vung tay, tiếng như kinh lôi: “Bắt lại!”
Năm tên Ngân Giáp Vệ lập tức lao vọt xuống.
Xem ra người trong Thái Hư không hề nhận ra Lục Châu, Ma Thiên Các trong mắt bọn hắn cũng chỉ là một thế lực bình thường trong cửu liên mà thôi.
Lục Châu cũng hài lòng với kết quả này.
Khi năm tên Ngân Giáp Vệ bay tới, Lục Châu bóp nát một tấm Thẻ Ẩn Tàng, nhị chỉ vươn lên. Thần thông Pháp Diệt Tẫn Trí!
Oành!
Năm người còn chưa kịp đến gần đã bị Lục Châu đánh bay ra ngoài.
Thủ lĩnh Ngân Giáp Vệ nhướng mày, bắt đầu nghiêm túc hơn. “Bày trận.”
Năm Ngân Giáp Vệ kia lập tức bay trở lại đoàn đội. Hơn hai ngàn người huy động trường kích trong tay, tạo thành năm phương trận nhỏ.
“Ngũ Hành Thiên Trận!”
Không trung vốn đã tối tăm nay lại càng thêm đen kịt vì bị đại trận bao trùm, tựa như màn đêm buông xuống.
Từng đạo kim sắc lưu tinh vạch phá bầu trời tấn công về phía đám người Ma Thiên Các.
“Phòng thủ!”
Hoa Vô Đạo sử dụng Tứ Phương Cơ để phòng ngự, bao phủ đám người. Nhưng thực lực của hắn không đủ để chống đỡ đòn tấn công này, đám người đều tụ lại trợ giúp Hoa Vô Đạo.
Lục Châu chỉ về phía hơn hai ngàn tên Ngân Giáp Vệ, nói: “Lục Ngô.”
“Bản hoàng cũng nhịn hết nổi!”
Lục Ngô đạp đất phóng lên không trung, tám cái đuôi xoè ra khiến phong vân biến sắc. Hàn ý xâm nhập đại địa, băng phong tứ phương.
Đòn sát thủ của Lục Ngô khiến đám Ngân Giáp Vệ giật nảy mình, lập tức gọi ra cương khí hộ thể để chống chọi hàn ý.
Ngân Giáp Vệ không hổ là đội tuần tra trong Thái Hư, người có tu vi thấp nhất cũng có thực lực của người tự do mười sáu Mệnh Cách. Sau khi kết hợp thành đại trận, thực lực bọn hắn không thua kém gì chân nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận