Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 285: Thượng Nguyên thành loạn (2)

Ánh mắt Diệp Tri Hành nhìn Tư Vô Nhai đầy phức tạp. “Người không thể mất tự tin như thế được…”
Hắn đã thay đổi xưng hô.
Diệp Tri Hành đột nhiên quỳ xuống!
Vụt!
Rút trường kiếm ra!
“Giáo chủ bảo ta giết ai, ta sẽ giết người đó. Cho dù đó có là… Ma Thiên Các!” Diệp Tri Hành nghiêm túc nói.
Tư Vô Nhai nhướng mày nói: “To gan.”
“Thuộc hạ không dám vô lễ với Ma Thiên Các, chỉ là nhất thời không biết lựa lời, mong Giáo chủ thứ tội.”
“Đứng lên đi.”
Tư Vô Nhai làm sao có thể trừng phạt bộ hạ tâm phúc của mình… Toàn bộ Ám Võng chỉ có những thuộc hạ hạch tâm này luôn bầu bạn bên cạnh hắn, là cánh tay vô cùng đắc lực.
“Tạ Giáo chủ!”
Tư Vô Nhai lại quay đầu nhìn ra cửa sổ.
“Thượng Nguyên thành Ngũ Thử… khi nào mới đến?”
Diệp Tri Hành khom người nói: “Đã hẹn là sáng hôm nay… Nhưng thuộc hạ có một lời, không biết có nên nói hay không.”
“Nói đi.”
“Ngũ Thử chưa được sự đồng ý của Giáo chủ đã lấy đi Bảo Thiền Y của bát tiên sinh, việc này nhất định đã kinh động đến lão tiền bối. Bát tiên sinh vẫn luôn…”
Diệp Tri Hành ngừng một lúc để tìm từ ngữ uyển chuyển hơn là hai chữ ‘nhát gan’, nhưng nghĩ mãi không ra, thế là cứ ấp úng cả buổi trời không nói nên lời.
“Ta hiểu ý của ngươi… Ngươi lo lắng lão bát tiết lộ cứ điểm liên lạc?” Tư Vô Nhai nói.
“Giáo chủ anh minh.”
Diệp Tri Hành chắp tay. “Giáo chủ và bát tiên sinh qua lại thân cận, chúng ta không thể không ngưng sử dụng một số cứ điểm liên lạc thường dùng… Thuộc hạ sợ là lão tiền bối nổi giận lôi đình, phái người tới đây mai phục…”
Tư Vô Nhai cười nói: “Chỉ có tứ sư huynh là khó đối phó nhất. Nhưng huynh ấy không làm gì được ta.”
“Nếu lão tiền bối tự mình đến thì sao?”
“Trốn là được.”
Khi nói ra ba chữ này, thần thái Tư Vô Nhai vô cùng thản nhiên, không hề tỏ ra xấu hổ chút nào.
Diệp Tri Hành nghĩ cũng phải. Gặp phải tuyệt đỉnh cao thủ như lão tiền bối thì việc chạy trốn chẳng có gì là đáng xấu hổ.
Đúng lúc này, một bóng người từ nóc toà nhà đối diện phóng qua.
Dường như cố ý xuất hiện trong tầm mắt Tư Vô Nhai, những người khác lại không hề phát hiện ra.
Bóng người chỉ loé lên rồi biến mất.
“Đến rồi?” Tư Vô Nhai không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa mà chỉ tay vào chiếc ghế đối diện rồi nói: “Mời ngồi.”
Bóng người lại hiện ra lần nữa.
Tàn ảnh xuất hiện liên tiếp, khi loé lên khi thì biến mất.
Rốt cuộc người đó cũng dừng lại.
“Giáo chủ tinh mắt thật.” Một nam tử có bộ râu hình chữ bát, tay đeo găng tay đen, dáng vẻ lông bông lêu lổng đang ngồi xổm dưới đất.
“Lư Lâm… chỉ có một mình ngươi thôi sao?” Tư Vô Nhai hỏi.
“Một mình ta là đủ. Lão đại nói ngươi là kẻ quá mức âm hiểm, lỡ như hạ cạm bẫy hốt gọn một mẻ cả năm anh em chúng ta thì không hay!”
Kẻ ngồi xổm dưới đất chính là một trong Ngũ Thử, Lư Lâm.
Tư Vô Nhai nói: “Muốn giải quyết thế nào, cứ nói đi.”
“Theo quy củ của Ngũ Thử chúng ta, cho dù thành công hay thất bại các ngươi đều phải thanh toán thù lao.” Lư Lâm vừa cười vừa nói.
Diệp Tri Hành khẽ hừ một tiếng: “Theo quy củ của Ám Võng, kẻ thực hiện nhiệm vụ thất bại phải bị trừng phạt, còn có can đảm đòi thù lao?”
“Ta đâu phải người trong Ám Võng các ngươi, đừng lấy quy củ của các ngươi ra bó buộc ta.”
“Bọn ta cũng đâu phải người của Ngũ Thử các ngươi, đừng lấy quy củ của Ngũ Thử ra bó buộc bọn ta.” Diệp Tri Hành đáp.
“Hắc… muốn tranh cãi phải không?”
Vụt!
Diệp Tri Hành rút kiếm ra.
Trên lưỡi kiếm xẹt ra hàn mang chói thẳng vào mắt Lư Lâm.
Lư Lâm lại ngồi xuống, cười hắc hắc nói: “Đừng đừng đừng, giỡn thôi mà… Hai vị cần gì phải động đao động kiếm chứ?”
Tư Vô Nhai mở miệng nói: “Giao ra Bảo Thiền Y.”
“Bảo Thiền Y đang nằm trong tay lão đại, không có trên người ta… Đừng nhìn ta như vậy mà, ta chỉ đến nói với ngươi một tiếng thôi. Ngươi tuy là Ma Thiên Các đệ tử, anh em bọn ta đánh không lại, nhưng chẳng lẽ còn không chạy thoát được sao? Từ nay về sau chúng ta một đao chém đứt, tách biệt chân trời, không ai nợ ai.” Lư Lâm nói.
Tư Vô Nhai nghe vậy, thản nhiên nói:
“Ta tìm đến Ngũ Thử là vì coi trọng năng lực của các ngươi… đồng thời cũng hy vọng các ngươi có thể làm việc cho ta…”
“Hử?”
Lư Lâm nhận thấy giọng nói của Tư Vô Nhai trở nên kỳ quái.
“Nhiệm vụ đến Ma Thiên Các thất bại, ta vốn không định tính toán với các ngươi… Nhưng các ngươi ngàn vạn lần không nên lấy đi Bảo Thiền Y.”
“Có ý gì đây?”
Tư Vô Nhai cầm ly rượu trên tay, đột nhiên ném ra ngoài cửa sổ.
Ly rượu bay một đường vòng cung hoàn mỹ rồi đập xuống mặt đường.
Choang!
Vỡ nát.
Ánh mắt Diệp Tri Hành lạnh đi, trường kiếm trong tay rung động.
Vụt!
Toàn bộ gian phòng bị một cỗ năng lượng đặc thù vây quanh.
Sắc mặt Lư Lâm đại biến, hai chân đạp mạnh, thân hình như điện nhảy lên bệ cửa sổ.
Trong tay hắn xuất hiện một đạo hàn quang màu xanh lục vạch phá năng lượng cương khí đang bao bọc gian phòng!
Cùng lúc đó.
Từ phía đối diện có hai bóng ảnh mặc trường bào xám đánh tới.
Ầm!
Lư Lâm nhảy ra khỏi tửu lâu, thân hình trơn như cá chạch len lỏi giữa phố phường.
Diệp Tri Hành kinh ngạc nói: “Không hổ là một trong Ngũ Thử…”
Tư Vô Nhai không hề vội vàng, hắn vẫn ngồi yên tại chỗ như thể chuyện gì cũng chưa phát sinh.
“Có thể động thủ rồi.”
“Tuân mệnh.”
Diệp Tri Hành lấy từ bên hông ra một ống tròn màu đen rồi đưa ra ngoài cửa sổ đốt lửa.
Tiếng nổ vang và vòng sáng pháo hiệu xuất hiện trên bầu trời tửu lâu.
Bách tính đi trên đường phố nhìn thấy cảnh này, ai nấy đều dừng lại quan sát.
Mấy chục tiểu đội tu hành giả xuất hiện trong các ngóc ngách của Thượng Nguyên thành bắt đầu hành động.
Bọn họ không ra tay với bách tính mà rất có tổ chức lùng sục khắp nơi.
Thượng Nguyên thành đại loạn!
Lư Lâm vừa nhảy ra khỏi tửu lâu đã bị hai tu hành giả mặc trường bào xám đuổi theo không ngừng.
“Tư Vô Nhai, ngươi chờ đó cho ta!”
Vừa dứt lời.
Đầu Lư Lâm đâm sầm vào một người đi trên phố.
Đó là một nam tử mặc trang phục dị vực, trên mặt có chòm râu hình chữ bát.
Hắn bắt lấy cánh tay Lư Lâm và nói bằng tiếng Đại Viêm không mấy thuần thục: “Ngươi, ngươi, ngươi đụng ta?”
“Đừng cản đường, cút đi!”
Răng rắc.
Nam tử mặc trang phục dị vực bóp mạnh tay.
A !
Lư Lâm cảm thấy cánh tay mình như bị người ta bóp nát.
Nam tử mặc trang phục dị vực vội vàng nói: “Xin, xin, xin lỗi… ta, ta không cố ý.”
Lư Lâm lúc này chỉ muốn khóc!
Hắn không phải người ngu.
Có thể nhẹ nhàng bóp gãy tay tu hành giả đã qua Thối Thể cảnh thì sao có thể là một người bình thường được.
Nhưng hắn không có thời gian so đo, phía sau còn có truy binh, một khi bị bắt là xong đời.
Lư Lâm lập tức quay đầu bỏ chạy!
“Đừng, đừng, đừng chạy!” Nam tử mặc trang phục dị vực không chịu buông tay.
Lư Lâm mếu máo nói: “Vị đại ca này… Buông tay, mau buông tay ra!”
“Buông, buông, buông không được!”
Hai tu hành giả mặc trường bào xám đã đuổi kịp tới, một người chắn bên trái, một người chắn bên phải.
Lư Lâm thấy tình thế không ổn, lục mang trên tay lập tức đánh ra.
Nam tử mặc trang phục dị vực trừng to mắt hô lên: “Mẹ ơi, giết người rồi…” Bàn tay lại càng dùng lực bóp mạnh.
Răng rắc!
Lần này, cánh tay Lư Lâm đã hoàn toàn bị bóp gãy!
Lưỡi dao trong tay hắn rơi ra, trên lưỡi dao còn hiện ra quang hoa quỷ dị.
Lư Lâm hét thảm!
Lúc này hắn muốn động cũng không thể động đậy được nữa.
Cho dù hắn có vận lực cỡ nào cũng không rút tay ra được.
“Đa tạ tráng sĩ ra tay tương trợ!” Tu hành giả mặc trường bào xám chắp tay nói.
Nam tử dị vực khoát tay nói: “Chuyện, chuyện, chuyện nhỏ.”
“Xin hỏi tôn tính đại danh của tráng sĩ… Tráng sĩ giúp chúng ta bắt được tên trộm này, hôm khác sẽ đến cửa bái tạ.”
“Đừng, đừng khách khí. Ta, ta họ Nhật.”
Một chữ ‘Nhật’ vừa thốt ra thì trên Trường Phong tửu lâu, Diệp Tri Hành đỡ Tư Vô Nhai đạp không hạ xuống.
Lư Lâm lệ rơi đầy mặt, cố nén đau đớn trên cánh tay, miệng van xin: “Tráng, tráng sĩ… có, có chuyện gì từ từ nói.”
Chát!
Bàn tay của Nam tử dị vực tát mạnh vào mặt Lư Lâm. “Không, không có gì để nói với ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận