Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 599

Tả Ngọc Thư cũng góp lời: “Lão thân lại thấy khá kỳ quái. Kim Đình Sơn là khu vực nhân loại sinh sống, hung thú cường đại thông thường sẽ không tuỳ tiện tiến vào gây sự, tại sao bây giờ lại xuất hiện một con tuấn mã?”
“Có lẽ đây là âm mưu của bọn người dị tộc. Đừng quên tên sứ giả dị tộc Bá Nạp Lan Ni từng mang quan tài tới đây. Loại hung thú như Thiên Cẩu mà đại khai sát giới sẽ gây ra tràng cảnh gió tanh mưa máu.” Hoa Vô Đạo nói.
Khi mọi người đang lo lắng không ngừng, Lục Châu đột nhiên mở miệng:
“An tâm đừng vội.”
Chân đạp hư không, Lục Châu bay lên cao, một bước đi mấy trượng đến đứng trên đỉnh mái Ma Thiên Các, đầu ngẩng lên nhìn về phía con tuấn mã đang lơ lửng ở đằng xa.
“Các chủ sắp ra tay!”
“Con nghiệt súc chết tiệt, cho mày nếm thử một tiễn xuyên vân của Các chủ!” Phan Trọng và Chu Kỷ Phong háo hức nhìn lên trời.
Lục Châu không gọi Vị Danh ra mà khẽ phất ống tay áo, nhàn nhạt nói: “Cát Lượng, còn không mau xuống đây!”
Sóng âm truyền đi, tiếng như kình lôi.
Mọi người chấn động tinh thần. Tên của con tuấn mã này là Cát Lượng? Nhưng mà… ngài gọi một tiếng chẳng lẽ nó lại ngoan ngoãn nghe lời, nói đùa sao?
Kính sợ thì kính sợ nhưng hành động này của Lục Châu khiến mọi người không tài nào hiểu nổi.
Hung thú rất khó thuần phục, đây là chuyện rõ như ban ngày trong tu hành giới. Nếu không trên phố đã thấy đầy nhân loại cưỡi hung thú.
Huống chi con ngựa Cát Lượng này ngay cả người có thiên phú am hiểu thú ngữ như Hải Loa cũng không thể khống chế được…
Mọi người chỉ dám âm thầm nghĩ trong lòng.
Lúc này, con tuấn mã đột nhiên hí lên một tiếng rồi đạp không chạy về phía Ma Thiên Các.
Mọi người nín thở.
Con ngựa này lại muốn tông vỡ bình chướng Ma Thiên Các! Súc sinh đúng là súc sinh. Các chủ ơi là Các chủ, ngài mau tung chiêu đập chết nó đi, hoặc bắn ra một tiễn xuyên tim nó.
Khi tuấn mã đến bên ngoài tầng bình chướng, Lục Châu khẽ vung tay, bình chướng mở ra một lỗ hổng.
“Đây….” Nhiều tiếng hô kinh ngạc vang lên. Sao Các chủ lại để nó vào trong?!
Tuấn mã chui vào lỗ hổng, tốc độ dần dần chậm lại, tính tình trở nên bình tĩnh. Nó ngoan ngoãn đi đến trước mặt Lục Châu.
Hí !
Không công kích, không táo bạo mà ngược lại, cực kỳ ngoan ngoãn lăng không quỳ xuống.
Hung thú thần phục!
Mọi người ngây ngẩn. Chuyện gì vừa xảy ra?
Con tuấn mã này không phải rất táo bạo ngạo kiều à? Sao tự dưng lại trở nên biết điều và nghe lời như vậy?
Biểu lộ trên mặt bốn vị trưởng lão vô cùng đặc sắc.
Hoa Nguyệt Hành khom người hỏi: “Các chủ… ngài, ngài làm cách nào vậy?”
Lục Châu vuốt râu cười không nói, càng lộ vẻ sâu không lường được.
Thấy ánh mắt hâm mộ của mọi người, Lục Châu hài lòng gật đầu. Hừm, đây chính là mị lực cá nhân của lão phu đó.
Lục Châu vươn tay vỗ nhẹ vào lưng Cát Lượng.
Hí !
Cát Lượng hí lên một tiếng vui sướng.
Hải Loa hiểu được lời nó, vui vẻ nói: “Nó đang chào hỏi mọi người đó!”
Chào hỏi?
Đám người Hoa Nguyệt Hành không thể hiểu được. Tư thế của nó nào giống như đang chào hỏi? Rõ ràng là cực kỳ hung hãn đến lộ hết cả răng nanh.
Mọi người sợ hãi lùi lại một bước.
Cẩn thận vẫn tốt hơn. Súc sinh chung quy vẫn là súc sinh, không thể tuỳ tiện tin tưởng nó.
Lục Châu thản nhiên nói: “Đừng sợ hãi.”
Hắn lại vỗ lưng Cát Lượng lần nữa.
Cát Lượng đứng lên, bốn vó đạp không lao xuống chỗ mọi người.
Mọi người kinh hô một tiếng, vội vã lùi ra sau.
Cát Lượng cao ngạo ngẩng đầu đứng thẳng trong đám người.
Những người ở đây đều là tinh anh Ma Thiên Các, là những nhân vật mà tu hành giới vừa nghe danh đã sợ mất mật, nay lại tỏ ra rụt rè sợ hãi trước một con ngựa.
Thấy Cát Lượng không có ý định công kích, mọi người rốt cuộc mới yên lòng, bắt đầu vây xung quanh nó quan sát tỉ mỉ.
“Thật là kiêu ngạo, ngươi xem thường ai đó?” Phan Trọng đứng trước mũi Cát Lượng nói.
Cát Lượng hí nhẹ một tiếng như đang đáp lời.
Phan Trọng tấm tắc lấy làm kỳ lạ. “Ối chà, thật biết điều.”
Hải Loa che miệng nhẹ giọng cười. “Nó nói ngươi thật thấp.”
Mọi người cất tiếng cười vang. Nhưng cười thì cười, chẳng ai có can đảm làm gì nó.
Tả Ngọc Thư ngắm nhìn nó một lát rồi chắp tay nói: “Không biết huynh trưởng tìm được con tuấn mã này ở đâu?”
Lục Châu ngự không hạ xuống nói:
“Lão phu từng đến cực bắc Vô Vọng, trong đó có rất nhiều hung thú. Thời điểm đó lão phu danh tiếng lẫy lừng… ừm cái này không nói tới cũng được. Hung thú như nó có trí tuệ cực cao, hẳn là đã thần phục lão phu từ lúc đó. Nay nó xuất hiện ở Ma Thiên Các xem như là vượt vạn dặm đến đây xin gia nhập.”
Mặc kệ các ngươi tin hay không, lão phu cứ nói bừa đấy.
Vì sao mà đến không quan trọng, hiện tại Cát Lượng đang đứng trước mặt mọi người mới là thật.
Cát Lượng ngẩng đầu hí lên hai tiếng.
Hải Loa lại tiếp tục làm thông dịch viên: “Nó bảo đúng vậy.”
“Các chủ có bậc này thủ đoạn, bội phục, bội phục!” Hoa Vô Đạo chắp tay nói.
“Có thể hàng phục thần mã, xem ra khi Các chủ ở cực bắc Vô Vọng đã làm ra hành động kinh người.”
Nghe mọi người tâng bốc, Lục Châu cảm thấy rất hưởng thụ, sau đó vung tay nói: “Cát Lượng.”
Cát Lượng hiểu ý, xoay người bay lên cao, đạp mây chạy vào rừng cây Kim Đình Sơn rồi biến mất không còn bóng dáng.
Lục Châu nhìn sáo Lam Điền Ngọc bên hông Hải Loa, khẽ nói: “Hải Loa, đưa tay ra.”
“Vâng.”
Hải Loa đã thành thói quen, vươn cổ tay về phía Lục Châu.
Từ Bồng Lai đảo trở về, Lục Châu vẫn chưa kiểm tra trạng thái tu hành của nàng. Nay kiểm tra một chút, quả nhiên kỳ kinh bát mạch của Hải Loa đã trở nên vững chắc hơn rất nhiều.
Nói cách khác, hiện tại Hải Loa chính là một tu hành giả Thông Huyền cảnh thực thụ.
Một người chưa từng tu hành đã bắt đầu từ cảnh giới Thông Huyền cảnh… thử hỏi có ai làm được?
“Đi theo lão phu.” Lục Châu buông tay.
“Vâng.”
Không nói thêm gì nữa, Lục Châu xoay người đi về Đông Các, Hải Loa ngoan ngoãn theo sau.
Bốn vị trưởng lão nhìn theo, khẽ lắc đầu thở dài.
Minh Thế Nhân chợt hỏi: “Sao bốn vị trưởng lão lại thở dài?”
“Lão hủ đang cảm thán, không bao lâu nữa Ma Thiên Các sẽ lại xuất hiện một tu hành giả thiên tài.” Phan Ly Thiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận