Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1559

“Còn nữa, sau này đừng có mà dụi dụi vào người ta à…” Minh Thế Nhân vô cùng ghét bỏ nói.
Cẩu tử không thèm để ý đến hắn, tiếp tục gặm đồ ăn.
Minh Thế Nhân ngồi xếp bằng, bắt đầu tu hành.
Sau khi khí tức Thái Hư hoàn toàn dung hợp, hắn cảm giác được tốc độ tu hành nguyên khí trở nên nhanh hơn rất nhiều lần.
“Đây chính là mị lực của hạt giống Thái Hư…”
Minh Thế Nhân gọi ra liên toạ rồi lấy một viên Mệnh Cách Chi Tâm của thú vương ra, vừa định khảm vào, chợt nghe được một tiếng gọi từ cành cây không xa truyền tới.
“Tứ sư đệ.”
Minh Thế Nhân giật nảy mình, lập tức thu hồi liên toạ, quay đầu nhìn sang: “Ách, nhị sư huynh?”
“Ta không có ý quấy rầy đệ tu hành.” Ngu Thượng Nhung mỉm cười nói.
“Không có, không có. Chẳng biết nhị sư huynh tìm ta có việc gì?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Tứ sư đệ được Thiên Khải Chi Trụ thừa nhân, hạt giống Thái Hư hoàn toàn dung hợp, chắc hẳn tu vi tiến nhanh. Nếu có thể, huynh đệ chúng ta cùng nhau luận bàn một chút.” Ngu Thượng Nhung thẳng thắn nói.
“Ách…”
Minh Thế Nhân lui về sau một bước, “Nhị sư huynh coi trọng ta rồi, cho dù ta có một trăm hạt giống Thái Hư thì cũng không phải là đối thủ của huynh đâu. Ta còn kém rất xa mà.”
Ngu Thượng Nhung cười nhạt nói: “Như vậy thì càng phải thường xuyên rèn luyện kỹ nghệ. Giờ này ngày mai, không gặp không về.”
Nói xong, thân ảnh Ngu Thượng Nhung như yến vọt đi giữa rừng rồi biến mất không thấy gì nữa.
“Nhị sư huynh…” Minh Thế Nhân mộng bức ngồi xuống, lẩm bẩm nói: “Thiệt là xui xẻo mà!”
Kiểu gì ngày mai hắn cũng bị nhị sư huynh ngược đến chết đi sống lại.
Cho dù hạt giống Thái Hư có dung hợp thì ta cũng đâu thể trong thời gian ngắn mà tăng mạnh tu vi cơ chứ!
“Qua một Mệnh Quan cũng vô dụng, phải mau chóng đề thăng tới Mệnh Quan thứ hai thôi.” Minh Thế Nhân âm thầm suy tư.
“Mệnh Quan?” Vu Chính Hải từ xa chầm chậm đi tới.
Hắn đi bộ, không có nguyên khí ba động nên lại khiến Minh Thế Nhân giật nảy mình.
Xong đời.
Đại sư huynh nhất định là cũng như nhị sư huynh, muốn dùng ta để mài đao mài kiếm đây mà.
Không được, phải đánh đòn phủ đầu trước!
Ngã một lần đã khôn ra, Minh Thế Nhân lập tức mở miệng nói: “Đại sư huynh, huynh tới chậm rồi.”
“Chậm gì cơ?”
“Nhị sư huynh đã hẹn ta ngày mai luận bàn.”
“Có việc này?” Vu Chính Hải nhíu mày.
“Ta gạt huynh làm gì, tính tình nhị sư huynh ai mà không biết. Chỉ sợ luyện kiếm với huynh ấy xong, ta cũng phải nằm bẹp một thời gian… Hầy!” Minh Thế Nhân uỷ khuất không thôi.
Thấy Vu Chính Hải không ngừng gật gù trầm tư, Minh Thế Nhân mừng thầm, trên mặt vẫn ra vẻ thống khổ.
Vu Chính Hải vỗ vai Minh Thế Nhân, gật gù nói: “Như vậy đi, chiều nay ta luyện đao với đệ một chút, dạy đệ cách đối phó Quy Nguyên Kiếm Quyết, để ngày mai đệ thua không quá thảm.”
“Cứ quyết định như thế. Yên tâm đi, đến lúc thích hợp sẽ dừng.” Vu Chính Hải chắp tay rời đi.
Minh Thế Nhân câm nín.
Cùng lúc đó, Lục Châu vẫn đang chịu đựng một làn sóng nguyên khí mới đánh tới. Hắn có thể cảm giác được quá trình khai Mệnh Cách đã đến thời khắc mấu chốt.
Phanh.
Lục Châu liên tục kêu rên. Chuyện gì xảy ra? Tường khí hải đã bị phá, sao vẫn còn liên tục xung kích?
Thông thường sau khi đánh phá vách tường khí hải, vách tường mới sẽ xuất hiện, càng thêm mạnh mẽ hơn. Nhưng bây giờ vách tường mới chưa có, nguyên khí lại cứ liên tục xung kích thì chẳng khác nào tự sát!
“Thiên Hồn Châu quá mức nguy hiểm!”
Lục Châu suy nghĩ thật nhanh, tìm cách ổn định lại cơ thể. Linh quang chợt loé, hắn vung tay đánh xuống đất một chuyển.
Tốc độ lưu chuyển của Trấn Thọ Thung tăng lên gấp bội. Từ mười lăm lần tăng thành ba mươi lần.
Phối hợp với Tử Lưu Ly và lực lượng Thiên Tướng, đáng tiếc vẫn chưa theo kịp tốc độ tiêu hao trong đan điền khí hải.
“Tiếp tục tăng tốc.”
Lục Châu lại đánh ra chưởng ấn. Rốt cuộc tốc độ dòng chảy Trấn Thọ Khư tăng lên thành gấp 100 lần.
“Còn thiếu một chút…” Lục Châu cảm giác được lực lượng Thiên Tướng đang miễn cưỡng chống đỡ, trong lòng chợt động.
“Suýt chút quên song pháp thân.”
“Bách Kiếp Động Minh.”
Lục Châu gọi ra toà Bách Kiếp Động Minh cỡ nhỏ, hiệu quả của Thẻ Ẩn Tàng vẫn còn, nhanh chóng thôi động thêm lực lượng Thiên Tướng.
Rốt cuộc tốc độ tiêu hao cũng cân bằng trở lại, tường khí hải trở nên an ổn, đan điền khí hải cũng trở lại yên tĩnh.
Lục Châu nhìn Mệnh Cung của mình, kỳ quái là, tại khu vực và trước đó Thiên Hồn Châu khảm vào, từ một quả trứng vàng phát sáng nay đã biến thành hai quả trứng…
“Hai sao?”
Lục Châu khó hiểu lẩm bẩm.
Từ khi khảm vào đến bây giờ, những chuyện phát sinh đều nằm ngoài tầm lý giải của Lục Châu. Lý luận đều không theo kịp biến hoá.
Được rồi, giờ cũng chỉ còn cách đến đâu hay đến đó.
Trấn Thọ Khư tăng tốc gấp trăm lần khiến đám người Ma Thiên Các vừa phấn chấn vừa hoảng hốt.
Phấn chấn là vì dưới tốc độ này, tu vi tăng lên rất nhanh, nhưng hoảng hốt là vì sẽ khiến căn cơ dễ dàng bất ổn, đồng thời cũng nhanh trở nên già yếu. Tiêu hao thọ mệnh để đề thăng tu vi là hành vi uống rượu độc để giải khát.
Ba ngày sau, giữa rừng cây.
Luận bàn kết thúc, Minh Thế Nhân mặt mũi bầm dập ngồi dưới đất, dáng vẻ cực kỳ bất đắc dĩ.
Ngu Thượng Nhung thu kiếm cười nói: “Đệ tiến bộ hơn trước rất nhiều, nhưng còn cần tiếp tục cố gắng.”
Minh Thế Nhân vẻ mặt đưa đám nói: “Đa tạ nhị sư huynh… dạy, dạy bảo.”
“Được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, ta tin tưởng rất nhanh đệ sẽ đuổi kịp ta.”
“Tu vi nhị sư huynh hình như đã mạnh hơn lúc còn ở kinh đô rất nhiều.” Minh Thế Nhân nói.
“Thật sao?” Ngu Thượng Nhung không có cảm giác được.
“Thật mà. Ta dung hợp hạt giống Thái Hư, lại thêm tiến bộ tu vi trước đó vốn đã không chậm.”
Nói đúng hơn là, tu vi của hai người đều gia tăng rất nhanh.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười: “Có lẽ việc này có liên quan đến đạo tu hành mới của ta.”
“Đạo tu hành mới?”
“Từ sau khi trảm liên, đạo tu hành của ta tràn ngập khốn cảnh. Sau khi vào bí ẩn chi địa lại trở nên càng lúc càng thuận lợi, gần đây lại muốn đột phá.” Ngu Thượng Nhung nói.
“Vậy ta chúc mừng nhị sư huynh trước.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận