Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1919: Lão bằng hữu

“Hả?”
Lục Châu sinh lòng nghi hoặc, lại thử nghiệm lần nữa. Vẫn là phong cảnh cây cối thụ mộc trước mặt, thậm chí hắn còn nhìn rõ cả nguyên khí lưu động trong không trung.
Thiên nhãn thần thông biến thành thị lực thần thông rồi?!
Sau khi thăng cấp, Hệ thống lẽ ra phải mạnh hơn mới đúng chứ? Cớ gì còn thủ tiêu công năng tốt như vậy? Lão phu rất tức giận nha!
“Thôi vậy, chỉ mong bọn hắn không có việc gì.”
Lục Châu đáp xuống bên cạnh miệng vực sâu, chậm rãi đi bộ từng bước tới ngọn núi Thiên Khải Chi Trụ. Hắn muốn cảm thụ cảm giác của một người bình thường, sau một trăm năm điều này trở thành thứ gì đó thật quý giá.
Vừa đi được mấy bước, Lục Châu đã thấy một bia mộ, trên bia mộ khắc mấy chữ: ‘Hảo hữu Lục Thiên Thông chi mộ’.
Tuy Lục Châu không cho rằng mình là Lục Thiên Thông, nhưng vừa nhìn đã biết là Đoan Mộc Điển làm ra.
Lão phu còn chưa có chết đâu! Đợi đến khi gặp lại, xem lão phu trị ngươi thế nào. Thiệt là xui xẻo!
Lục Châu tiện tay vung lên, bia mộ hoá thành một đống bã vụn rơi lả tả dưới đất.
Đi tới Thiên Khải Chi Trụ, Lục Châu đi một vòng quan sát, rốt cuộc cũng xác nhận Thiên Khải Chi Trụ thật sự sập rồi. Hắn không khỏi thở dài một tiếng.
Bây giờ phải đi tìm các đồ đệ, ngoài ra món nợ với Đại Uyên Hiến cũng phải tính cho rõ ràng.
Minh Đức trưởng lão đã chết, Khương Văn Hư hẳn là không sống được đến trăm năm. Còn Minh Ban đại thần quân?
Lục Châu mở Đại Di Thiên Đại ra, một đống bạch cốt bay ra ngoài. Xem ra trong lúc Hệ thống thăng cấp, hắn đã chết trong Đại Di Thiên Đại rồi.
Ngay khi Lục Châu vừa định rời đi thì bỗng vang lên tiếng nói: “Mau đi tìm! Nhất định phải tìm cho ra nó!”
Vù vù vù.
Trong không trung có hơn mười tu hành giả đang bay lướt tới. Dựa theo tốc độ phi hành, Lục Châu đoán bọn hắn có tu vi khoảng hai Mệnh Quan.
Hơn mười người bay tới, có chút bất ngờ khi nhìn thấy Lục Châu.
Trăm năm qua, Lục Châu không già đi nhiều, duy chỉ có râu tóc là dài thêm. Không có cách nào, lão phu bận tu hành, làm gì có thời gian để ý tới hình tượng bản thân.
Chỉ có Thiên Ngân trường bào là vẫn sạch sẽ như trước.
“Có người.”
Đám người dừng lại quan sát Lục Châu. Một người lên tiếng hỏi: “Lão tiên sinh, vì sao ngươi lại ở trong này?”
Lục Châu ngẩng đầu nhìn bọn hắn: “Các ngươi là ai?”
Đám người đưa mắt nhìn nhau. Người kia lại nói: “Chúng ta đến đây đi săn.”
“Đi săn?” Lục Châu nghi hoặc, “Thiên Khải Chi Trụ ở Đôn Tang hung hiểm vô cùng, sau khi đổ sụp còn có hung thú để các ngươi săn?”
Người kia đáp: “Đã sập được trăm năm, hiện tại nơi này còn an toàn hơn chín Thiên Khải Chi Trụ khác nhiều. Nhưng đúng là Đôn Tang chẳng có hung thú gì, chỉ là hiện tại có một con hung thú xuất hiện…”
“Ồ?” Lục Châu hỏi, “Hung thú gì?”
“Lão tiên sinh không nhìn thấy nó?”
Người kia thành thật khai báo là vì muốn hỏi thăm tung tích con hung thú kia, nào ngờ lão đầu này lại chưa từng nhìn thấy.
Thấy Lục Châu lắc đầu, người kia cười chắp tay: “Vậy thì xin từ biệt ở đây.”
“Chờ đã.” Giọng Lục Châu trầm xuống.
“Lão tiên sinh còn vấn đề gì sao?”
“Hung thú gì?” Lục Châu hỏi lại bằng ngữ khí uy nghiêm, ánh mắt thâm thuý khiến người không rét mà run.
Nhận ra lão đầu này không quá thân thiện, người kia dùng ngữ khí mềm mỏng hơn trả lời: “Lão tiên sinh, chúng ta thật sự chỉ đến đây săn thú.”
Lục Châu thản nhiên nói: “Trả lời câu hỏi của lão phu, các ngươi sẽ bình yên vô sự.”
Người kia suy nghĩ một chút, thấy việc này cũng không có gì là bí mật bèn đáp: “Con hung thú này trông giống như sơn dương, toàn thân toát ra khí tức điềm lành.”
Hắn cố ý không nói ra tên hung thú, Lục Châu lại nói thẳng: “Bạch Trạch.”
“Lão tiên sinh có kiến thức rộng rãi, bội phục.”
Một người đứng bên cạnh nói: “Con hung thú này thường xuyên xuất hiện ở Thiên Khải Chi Trụ, từ khi trụ sập, nó vẫn luôn du tẩu khắp nơi quanh Đôn Tang. Hàng năm đều có rất nhiều tu hành giả muốn bắt nó nhưng nó lại vô cùng giảo hoạt, khó bắt vô cùng.”
“Các ngươi nhìn thấy Bạch Trạch ở đâu?”
Người kia chỉ vào vực sâu nói: “Cách mỗi một tháng Bạch Trạch sẽ đến miệng vực sâu để trút xuống cơn mưa điềm lành, sau đó kêu lên mấy tiếng dài. Chúng ta đang chờ nó quay trở lại.”
“Theo tính toán của chúng ta thì trong vòng hai ngày này nó sẽ đến.”
Trăm năm qua, đám người đã thăm dò rõ ràng quy luật di chuyển của Bạch Trạch nhưng vẫn không bắt được nó.
Lục Châu nghe vậy, khẽ gọi một tiếng. “Bạch Trạch.”
Giọng hắn không lớn nhưng lại truyền đi rất xa, càn quét bốn phương tám hướng. Đám người không khỏi kinh ngạc, giật mình trước tu vi của lão giả.
Đáng tiếc là Bạch Trạch không xuất hiện khiến trong lòng Lục Châu cảm thấy mất mát.
Tuy hiện tại lực lượng Thiên Tướng cuồn cuộn không ngừng, nhưng bồi bạn bên cạnh Lục Châu vượt qua những tháng ngày khó khăn nhất chính là nó.
“Lão phu cho các ngươi một lời khuyên.” Lục Châu thản nhiên nói.
“Mời lão tiên sinh nói.”
“Từ bỏ việc bắt Bạch Trạch đi.”
“…Tại sao?”
Đám người không thể hiểu nổi. Hung thú là đối tượng săn bắt của con người, ai ai cũng được quyền bắt, vì sao bọn hắn lại phải từ bỏ? Lão đầu này sao lại không nói đạo lý như thế?
Đúng lúc này, có người giật mình kinh hô, tay chỉ về đằng xa: “Bạch Trạch xuất hiện kìa!”
Đám người nhìn sang, vừa sợ hãi vừa vui mừng.
Bạch Trạch bay tới rất gần, cũng bay rất thấp khiến đám người dấy lên hy vọng. Nó bay đến miệng vực sâu, xoay tròn hai vòng, quang mang điềm lành trút xuống như mưa. Nó lại cúi đầu kêu lên một tiếng thật dài… Cuối cùng buồn bã đạp không rời đi.
“Bắt lấy nó!”
Hơn mười tu hành giả kích động vô cùng, lập tức phát động tấn công.
Lục Châu khẽ nhấc tay, hơn mười người lập tức rơi bịch xuống đất như mít rụng, không cách nào bay lên được nữa.
“Sao… ta làm sao thế này?!”
“Vì sao lại không bay được?!”
Bọn hắn hoảng sợ vô cùng. Đúng lúc này Lục Châu chậm rãi mở miệng: “Bạch Trạch.”
Bạch Trạch nghe được giọng nói quen thuộc, vội vàng quay đầu nhìn về phía Lục Châu. Hai mắt nó trợn to, quang mang trên người sáng lên gấp mấy lần.
Trước đó nó cố ý ẩn tàng quang mang để không bị nhân loại phát hiện. Nay vừa nhìn thấy chủ nhân, trong lòng nó mừng rỡ vô biên, hưng phấn đến mức để lộ toàn bộ quang mang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận