Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 624

Lưu Qua đạp không xoay người lui lại mười mét, bàn tay nhấc lên, Lăng Hư trở về trong lòng bàn tay hắn. Hắn trừng mắt nhìn Lục Châu.
“Có thể ngăn trở Lăng Hư?”
Khi Lưu Qua còn tại vị đã từng âm thầm khảo nghiệm uy lực của Lăng Hư. Lăng Hư đích thật là vũ khí có thể chém nát vũ khí thiên giai.
Từ đó về sau Lưu Qua phong toả toàn bộ tin tức liên quan đến Lăng Hư, xem đây như át chủ bài của mình. Cao nhân thần bí từng nói thế gian này không thể xuất hiện cửu diệp, nhưng nếu cửu diệp thật sự xuất thế thì phải dùng kiếm này chém chết hắn. Cao nhân thần bí còn lưu lại khẩu quyết để kích hoạt trận văn trên Lăng Hư.
Lưu Qua nhìn xuống trận văn màu đỏ trên thân kiếm, không do dự nữa. Vì thiên hạ thương sinh, vì Đại Viêm, vì hoàng thất… Cửu diệp không thể tồn tại!
Lưu Qua lại công kích tới.
Năng lượng màu xanh lam lại xuất hiện bao bọc Lục Châu, tạo thành một lồng năng lượng vững chắc không cách nào phá vỡ.
Phanh phanh phanh!
Thân ảnh Lưu Qua không ngừng loé lên, lúc bên trái lúc bên phải, tạo ra vô số đạo kiếm cương đánh vào lồng năng lượng màu xanh.
Kiếm cương như cuồng phong vũ bão, tiết tấu ngày càng dày đặc. Một màn này giống hệt kiếm chiêu của Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung.
“Bệ hạ…” Tô Thánh nuốt một ngụm nước bọt.
Cổ Nhất Nhiên nói: “Chẳng trách bệ hạ có can đảm đến Ma Thiên Các…”
Đúng lúc này, Lưu Qua đột nhiên ổn định thân hình, Lăng Hư kiếm lơ lửng trước mặt hắn. Song chưởng hợp lại, Lưu Qua bắt đầu đọc kiếm quyết.
Trận văn trên thân Lăng Hư sáng lên, Lưu Qua mừng rỡ, hai mắt như lửa nhìn về phía Lục Châu, trầm giọng quát: “Đi!”
Kiếm cương nở rộ bành trướng lên gấp mấy lần rồi chém mạnh vào lồng năng lượng.
Ầm!
Cương khí bắn ra tung toé, trong chớp mắt đã đánh trúng Lưu Qua, Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên khiến cả ba đồng loạt văng ra xa.
Lưu Qua đứng gần nhất, cương khí va chạm kia gần như đánh hết vào lồng ngực hắn. Lưu Qua kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra ngụm máu.
Bầu trời lại trở nên yên tĩnh, kiếm cương cũng biến mất.
Lăng Hư chậm rãi rơi xuống đất kêu leng keng, trận văn trên thân nó lúc này đã trở nên ảm đạm.
Vì sao lại như thế? Trong lòng Lưu Qua tràn ngập nghi vấn và kinh hãi.
Từ đầu đến cuối Lục Châu đều không hề mở mắt, thậm chí đến động tác công kích cũng không có. Mà Lưu Qua lại không cách nào động được đến một sợi tóc của Lục Châu.
Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Hoàng Thời Tiết đứng đằng xa quan sát, trong lòng cũng cực kỳ phức tạp, miệng lẩm bẩm: “Cơ huynh thủ đoạn ngập trời, lão phu còn đến đây làm cái gì?”
Thôi thì dứt khoát đứng một bên xem kịch đi.
Bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các đều há hốc mồm nhìn đến mức miệng đắng lưỡi khô.
“…Không cần ra tay luôn?”
“Các chủ vẫn còn đang nhắm mắt kìa.”
“Ngài ấy đang ngủ sao?”
“Lão hủ cả đời này chưa từng phục ai, chỉ trừ mỗi mình Các chủ.”
Trên bầu trời Ma Thiên Các, quang hoa màu xanh lam gần như hoà làm một thể với bầu trời trong xanh.
“Bệ hạ!”
“Bệ hạ!”
Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên không ngừng lăng không xoay tròn để giảm đi lực chấn, dù vậy cương khí va chạm vẫn khiến khí huyết bọn hắn cuồn cuộn, toàn thân run lên.
Hai người miễn cưỡng chịu đựng thương thế đón lấy Lưu Qua đang bị đánh bay.
Ba người rốt cuộc cũng ổn định thân hình, lăng không lơ lửng giữa không trung, mà Lục Châu vẫn đang khoanh chân ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm lại, thần thái tự nhiên thong dong như thể không có việc gì phát sinh.
Không ai lý giải nổi một màn này!
Minh Thế Nhân ngự không bay lên, hô to: “Ê ê ê, ba lão già không biết xấu hổ kia, sư phụ ta đang ngủ mà các ngươi cũng đánh không lại, có thấy xấu hổ không hả?”
Lưu Qua đưa tay khẽ vuốt, cố gắng áp chế khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực. Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên sợ hãi nhìn Lục Châu không chút tổn hại.
“Bệ hạ, ngài không sao chứ?” Tô Thánh hỏi.
“Cô không sao.” Nguyên khí rối loạn trong cơ thể Lưu Qua dần dần bình phục.
Bọn hắn không thèm ngó ngàng tới Minh Thế Nhân. Không cần thiết phải lãng phí thời gian với một tên đệ tử chỉ mới ngũ diệp.
“Tiếp tục.” Trong mắt Lưu Qua lộ ra một tia cứng cỏi.
Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên đã muốn lui quân, ngay cả siêu thiên giai Lăng Hư cũng không thể phá vỡ lực lượng quỷ dị này thì sao phải tiếp tục đánh? Nơi này đâu phải trên chiến trường, chiến trường mới cần ý chí để cổ vũ sĩ khí, còn bây giờ làm thế có ý nghĩa gì đâu?
Thế nhưng… quân xử thần tử, thần bất tử bất trung.
- Giải thích, “Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung. Phụ xử tử vong, tử bất vong bất hiếu.” là câu răn dạy của Nho gia, ý nghĩa: Vua bảo bề tôi chết mà bề tôi không chết là bất trung; Cha bảo con chết mà con không chết là bất hiếu. Hết giải thích.
Lưu Qua chỉ tay về phía quang hoa màu lam và nói: “Nhìn cho kỹ.”
Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên mở to mắt, cẩn thận quan sát. “Thì ra là thế… năng lượng kia đang giảm bớt.”
Đây chính là nguyên nhân Lưu Qua còn muốn đánh tiếp. Hắn đã phát hiện năng lượng màu lam xung quanh Lục Châu bị tiêu hao đi một phần.
“Thần nguyện xung phong.”
“Thần cũng nguyện xung phong.”
Hai người vội biểu hiện lòng trung tâm.
Lưu Qua nâng tay lên, Lăng Hư kiếm nằm dưới mặt đất ông ông cộng hưởng, vù một tiếng bay trở về lòng bàn tay hắn. Đường vân trận văn trên thân nó loé lên rồi biến mất.
“Đã lâu lắm rồi Cô không cùng các ngươi kề vai chiến đấu.”
Bốn vị trưởng lão đồng loạt bay lên ngọn tháp cao nhất trên Ma Thiên Các để quan sát. Sự tồn tại của siêu thiên giai nằm ngoài dự đoán của bọn họ, lúc này không ai có thể giúp được Lục Châu. Bọn họ đều là người có kinh nghiệm phong phú nên hiểu rất rõ cái gì gọi là chịu chết vô ích.
“Vậy phải xem lão phu có đồng ý hay không đã!” Hoàng Thời Tiết đạp không bay lên đối diện với ba người.
“Hoàng Thời Tiết, ngươi muốn chết như vậy thì ta thành toàn cho ngươi.” Cổ Nhất Nhiên thay đổi phương hướng, quay đầu nháy mắt với Lưu Qua và Tô Thánh.
“Hươu chết vào tay ai còn chưa biết đâu!” Hoàng Thời Tiết nâng tay, trên đỉnh đầu hắn xuất hiện cương ấn hình cây dù. Ngay sau đó, cương ấn xoay tròn bắn ra vô số cương châm.
“Không ngờ Hoàng đảo chủ lại là người có ơn tất báo.” Phan Ly Thiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận