Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1807: Thiên chi tứ linh

“Nha…” Tiểu Diên Nhi lẩm bẩm, “Tuy biết muội cũng sẽ được tán đồng, nhưng mà vẫn thấy hơi sốt ruột á.”
Nghiêm Mạc Hồi câm nín.
Các ngươi coi Thiên Khải Chi Trụ là thứ gì? Cửa hàng từ thiện nằm ở đầu đường mà ai ai cũng có thể tới nhận hả?
Đoan Mộc Điển gượng cười giải thích: “Đám bằng hữu của ta đều kỳ quái như vậy đó, thường ngày vẫn hay nói năng lung tung.”
Nghiêm Mạc Hồi vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên Tâm, lắc đầu nói: “Ta lại thấy không phải vậy.”
“Ồ, Nghiêm huynh có cao kiến gì?”
“Có thể được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, tương lai ít nhất cũng là đạo thánh, có khi còn đạt tới Chí Tôn.” Nghiêm Mạc Hồi nói, “Chẳng trách bằng hữu của ngươi lại muốn đi vào bên trong Thiên Khải Chi Trụ, đúng là nhân tài hiếm có.”
Đoan Mộc Điển câm nín.
Hắn vốn định nói gì đó, rốt cuộc lại ngậm miệng.
Nghiêm Mạc Hồi hỏi: “Đoan Mộc huynh, huynh tự ý rời vị trí, không sợ Thái Hư hỏi tội?”
Đoan Mộc Điển đáp: “Vị bằng hữu này của ta trước đây gặp nạn, ta tưởng là hắn đã chết nên buồn bã rất lâu. Tính tình của ta huynh cũng biết đó, bằng hữu không nhiều nhưng đều là giao tình sinh tử. Nay được gặp lại, nếu có thể hoàn thành mong ước của hắn thì dù ta có bị Thái Hư trách tội cũng không tính là gì.”
Nghiêm Mạc Hồi gật đầu: “Tu vi bọn hắn càng cao thì càng dễ bị Thái Hư để mắt tới. Ngươi hẳn phải hiểu cách làm việc của Thái Hư, sớm muộn gì đôi bên cũng trở thành kẻ địch.”
“Đi được tới đâu hay tới đó. Ít nhất bây giờ chưa phải.”
Lúc này, Diệp Thiên Tâm đã vui vẻ rời khỏi bình chướng, cùng mấy người Lục Châu bay lên không trung.
Đoan Mộc Điển vừa định nói lời cảm tạ với Nghiêm Mạc Hồi, nhưng xoay người lại mới phát hiện hắn đã biến mất từ bao giờ.
Lục Châu đi tới trước mặt Đoan Mộc Điển nói: “Đi thôi.”
Đám người trở về cầu độc mộc, băng qua cầu rồi tụ họp với đoàn người Ma Thiên Các.
“Các chủ.” Mọi người hành lễ.
Hải Loa lập tức nói: “Ta đoán nhất định là cửu sư tỷ được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng nè.”
Tiểu Diên Nhi ấm ức nói, “Là lục sư tỷ.”
“Không sao, dù là ai thì cũng là người Ma Thiên Các chúng ta.” Đám người phụ hoạ, hoá giải không khí ngột ngạt.
Đúng lúc này, trong mê vụ truyền ra giọng nói nghiêm nghị: “Kẻ nào dám đến gần Thiên Khải Chi Trụ? Còn không mau rời đi?!”
Lục Châu hạ lệnh: “Đi thôi.”
Ngươi kính lão phu một thước, lão phu kính ngươi một trượng.
Nói xong, đoàn người Ma Thiên Các theo chân Đoan Mộc Điển, cấp tốc rời khỏi Hiệp Hiệp.
Chờ bọn hắn rời đi, Nghiêm Mạc Hồi mới xuất hiện giữa không trung, mỉm cười nhìn về phương xa: “Chí Tôn tương lai… thật chờ mong.”
Đoan Mộc Điển mang theo đám người tiến vào một phù văn thông đạo khác ở Hiệp Hiệp.
“Thiên Khải Chi Trụ ở Thôn Than là cây trụ duy nhất nằm trên một đỉnh núi. Từ Vân lĩnh là căn cơ của nó, Thái Hư phái ai đến trấn thủ thì ta không biết.” Đoan Mộc Điển nói.
Lục Châu gật đầu nói: “Ngươi không nên lộ diện.”
“Phía trước ba mươi dặm chính là Từ Vân lĩnh. Ta ở đây đợi các ngươi trở về.” Đoan Mộc Điển nói.
“Được.”
Lục Châu dẫn theo đoàn người bay về phía trước, không bao lâu sau đã đáp xuống sườn núi Từ Vân lĩnh.
“Những người còn lại chờ ở đây.” Lục Châu nói.
“Vâng.”
Lần này Lục Châu chỉ mang theo hai người là Ngu Thượng Nhung và Tiểu Diên Nhi bay về phía Thiên Khải Chi Trụ.
Đến đỉnh núi, ba người ngẩng đầu nhìn lên. Tiểu Diên Nhi nghi hoặc nói: “Hình như không có ai thủ hộ.”
Ngu Thượng Nhung lắc đầu: “Thái Hư chắc chắn đã phái người thủ hộ nơi này, không thể sơ suất.”
“Nha.”
Lục Châu đứng yên tại chỗ, nhắm mắt lại mặc niệm thần thông Thiên thư để cảm giác biến hoá mười dặm xung quanh. Nhưng kỳ quái là không có một động tĩnh nào, kể cả hung thú cũng không có lấy một con.
Lục Châu mở mắt, kỳ quái nói: “Sao lại không có thủ hộ giả?”
“Hay là thần thi?” Tiểu Diên Nhi dò hỏi.
“Vi sư nhìn thử xem.” Lục Châu tung người bay lên không trung.
Ngu Thượng Nhung và Tiểu Diên Nhi lo lắng nhìn theo sư phụ.
Tốc độ bay của Lục Châu rất nhanh, thoắt cái đã được trăm mét, chỉ một chốc nữa sẽ tới Thiên Khải Chi Trụ.
Nhưng đúng lúc này, đối diện Từ Vân lĩnh bỗng xuất hiện hai quả cầu ánh sáng như hai vầng trăng rọi sáng cả bầu trời đêm.
Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên thư bảo hộ hai mắt. Mà ở nơi xa, Đoan Mộc Điển dường như đã cảm nhận được điều gì, lập tức biến sắc.
Lục Châu tiếp tục bay lên cao, hai mắt như lửa nhìn về phía hai vầng trăng kia… Hắn nhìn thấy phía sau vầng trăng là một cái đầu khổng lồ, mà hai vầng trăng sáng lại chính là cặp mắt của nó.
Ngao !
Cuồng phong đánh tới, không gian xé rách, thiên địa rung chuyển. Lực lượng mạnh mẽ bao trùm cả Thôn Than, Lục Châu chỉ có thể gọi ra Tinh Bàn để chống cự.
Đúng lúc này, một hư ảnh xuất hiện bên cạnh Lục Châu, tóm lấy cánh tay hắn kéo đi: “Đi mau! Từ bỏ! Chúng ta từ bỏ!”
“Đoan Mộc Điển?” Lục Châu nghi hoặc.
“Đó là Thanh Long Mạnh Chương!” Hư ảnh Đoan Mộc Điển loé lên, mang theo Lục Châu biến mất giữa không trung.
Trở lại đại địa, Ngu Thượng Nhung và Tiểu Diên Nhi nhanh chân rời khỏi Thôn Than, vọt về phía đoàn người Ma Thiên Các.
“Các chủ!”
“Nhị tiên sinh, cửu tiên sinh!”
Đám người tiến lên nghênh đón, ai nấy đều thấy được hai vầng trăng rọi sáng thiên địa.
Đoan Mộc Điển đáp xuống sườn núi, trên mặt tràn đầy kinh ngạc: “Không ngờ lại là Mạnh Chương.”
“Đó là Thanh Long Mạnh Chương?!” Khổng Văn thất thanh hô lên.
“Đúng vậy.” Đoan Mộc Điển thở dài, “Thủ đoạn của Thái Hư đúng là ghê gớm, vậy mà thuyết phục được cả Mạnh Chương đi thủ hộ Thiên Khải Chi Trụ.”
“Chẳng lẽ không có một tia hy vọng nào sao?”
Đoan Mộc Điển lắc đầu: “Mạnh Chương là thượng cổ thánh hung, là dị thú nhất đẳng. Nó và Hoả Thần Lăng Quang, Thần Quân Giam Binh, Chấp Minh Thần Quân được xưng tụng là thiên chi tứ linh.”
Đám người nuốt một ngụm nước bọt.
“Cho dù là đại đạo thánh và Chí Tôn đích thân tới cũng phải nhượng bộ lui binh. Lão Lục, chúng ta đi thôi.”
Lục Châu không gấp gáp rời đi mà nói: “Mạnh Chương có địa vị cao như vậy, vì sao phải nghe lệnh Thái Hư?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận