Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1541

Tất cả mọi người bị đẩy lùi, bay xa ngàn mét.
Lực lượng cường đại vượt qua sức tưởng tượng của mọi người, cho dù là thú hoàng Lục Ngô cũng liên tiếp lui về phía sau.
Một lát sau, Quỷ Lâm Địa yên tĩnh trở lại.
Đám người bình phục tâm tình, nhìn về phía trước.
Chỉ thấy bên trong quỷ lâm... Lục Châu vẫn toàn thân lóng lánh kim quang, lăng không giữa trời.
Trừ Lục Châu, còn một người nữa chân tay luống cuống, vẻ mặt mộng bức đứng bên trong quỷ lâm mà vẫn bình yên vô sự.
Hắn là tứ đệ tử Ma Thiên Các, Minh Thế Nhân.
"Đừng có nhìn ta như vậy, ta cũng không hiểu được đâu nha. Này, Triệu Dục... ta đồng ý với những gì ngươi nói, phương pháp phá giải gì đó... không tin thì các ngươi nhìn đi!"
Minh Thế Nhân bay về phía trước. Hắn không có việc gì.
Tiếp tục bay lượn. Vẫn không có việc gì.
Lục Châu lăng không trên bầu trời, bị hành động dị thường của Minh Thế Nhân gây chú ý.
Thân ảnh Minh Thế Nhân trong quỷ lâm lấp loé, toàn bộ quỷ lâm đều là hư ảnh của hắn.
Cho đến khi Minh Thế Nhân thở hồng hộc đứng lại tại chỗ, Lục Châu mới lẩm bẩm: "Trận pháp này hỏng rồi?"
Phàm là người có nhận thức tỉnh táo trong Ma Thiên Các đều rất rõ ràng, lão tứ Minh Thế Nhân cũng không phải là kẻ có thực lực mạnh nhất trong thập đại đệ tử. Quỷ lâm đại trận đánh ra thuỷ lãng, ngay cả Lục Ngô cũng bị đánh bay hết lần này đến lần khác.
Nhưng Minh Thế Nhân làm sao lại không hề hấn gì?
Lục Châu nghi ngờ nhìn Minh Thế Nhân đang thở hồng hộc... Càng nhìn càng cảm thấy dị thường.
Ánh mắt đám người tập trung trên người Minh Thế Nhân giống như đang nhìn một tiểu hầu tử biểu diễn vậy.
Minh Thế Nhân xòe hai tay ra nói: "Ta cũng không biết nha!"
Nhan Chân Lạc xoay người nhìn về phía Triệu Dục: "Triệu công tử, ngươi hiểu rõ nơi này như vậy, có biết chuyện gì đang xảy ra không?"
Triệu Dục ổn định tâm trạng rồi đáp:
"Có ba khả năng: Một, hắn là chủ nhân trận pháp; hai, hắn nắm giữ một loại phẩm chất nào đó được Thiên Khải Chi Trụ thừa nhận; ba, hắn có tu vi từ thánh nhân trở lên."
Minh Thế Nhân liếc mắt nói: "Ngươi cứ nói thẳng là ta có phẩm chất cực kỳ ưu tú là được rồi, cần gì phải vòng vo."
Đám người câm ín.
Khả năng thứ nhất và thứ ba quá thấp, nghĩ thế nào cũng thấy không thể. Nhưng khả năng thứ hai này thì lại càng phi thực tế!
"Phẩm chất ưu tú?"
Đám người Ma Thiên Các lần lượt nhíu mày.
Ai nấy đều dùng ánh mắt cực kỳ dò xét nhìn bóng dáng đang du tẩu qua qua lại lại của Minh Thế Nhân.
Thỉnh thoảng lắc đầu, thỉnh thoảng thở dài, thỉnh thoảng nghi hoặc.
"Này này này, ánh mắt của các ngươi tràn ngập kỳ thị, sư phụ, kính xin người làm chủ cho đồ nhi!" Minh Thế Nhân xoay người, quỳ một gối xuống trước mặt Lục Châu.
Chuyện này dù có nhảy xuống hoàng hà cũng rửa không sạch nha!
Lục Châu nói với Triệu Dục: "Trước đây ngươi nói, được Thiên Khải Chi Trụ thừa nhận thì có thể thông qua, chuyện này có căn cứ gì không?"
"Việc này..."
Triệu Dục lộ ra vẻ lúng túng, "Nói thực, không có căn cứ gì, ta đọc thấy điều này trong một quyển cổ tịch mà thôi.”
"Tìm một lý do đáng tin cậy hơn chút đi có được không? Hở chút là lôi cổ tịch ra, cổ tịch nhà người có ghi một ngày ta đi nhà xí mấy lần không hả?" Minh Thế Nhân cảm thấy cạn lời.
"Tin hay không tùy ngươi." Triệu Dục khoát tay nói.
Lục Châu gật đầu phân tích: "Nhân tài trong Ma Thiên Các rất nhiều, ai cũng đều có sở trường. Nhưng luận về phẩm đức, chắc chắn không tới lượt lão tứ."
Hự.
Minh Thế Nhân ngẩng đầu, sư phụ, đừng nói lời đâm tâm như vậy.
Triệu Dục thở dài: "Ta đây thật sự không biết nhưng những lời ta nói đều là sự thật, tuyệt không nói ngoa."
Lục Châu nói: "Lão đại và lão nhị, các ngươi thử lại lần nữa xem."
"Vâng."
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung tung người lướt về phía Quỷ Lâm Trận.
Hai người một trái một phải, vừa vào trong Quỷ Lâm Trận, khu vực kia vốn đang an tĩnh đột nhiên lần nữa xuất hiện thủy lãng, đánh văng hai người.
Sự thật đã chứng minh, muốn thông qua Quỷ Lâm Trận không có yêu cầu về tu vi.
"Ta cũng muốn thử xem."
Tiểu Diên Nhi chạy tới.
Không có gì bất ngờ, nàng vừa đạp chân vào nửa mét đã bị đẩy lùi trở về, Hải Loa cấp tốc đỡ lấy nàng.
"Không cần thử nữa." Lục Châu nói.
"Vậy chúng ta phải làm thế nào mới thông qua Quỷ Lâm Trận?" Khổng Văn nghi hoặc nói.
Triệu Dục chỉ vào Minh Thế Nhân: "Hắn là chìa khoá thông qua Thiên Khải Chi Trụ."
"Ta?" Minh Thế Nhân chỉ vào chính mình, nghĩ mãi không thông.
"Chỉ có ngươi mới có thể tìm ra trận nhãn." Triệu Dục nói.
Minh Thế Nhân xòe hai tay ra: "Lần này có thể ngươi đã đánh giá cao ta rồi, nếu đổi lại là thất sư đệ thì những lời ngươi nói sẽ không sai."
Vù vù vù...
Minh Thế Nhân mở rộng phạm vi, thân ảnh bay tới bay lui trong Quỷ Lâm Trận.
Ban đầu hắn kiểm tra trong phương viên trăm mét, sau đó mở rộng đến ngàn mét, rồi vài ngàn mét.
Như thế vẫn chưa đủ, Minh Thế Nhân lại lượn vòng quanh trong Quỷ Lâm Trận, trọn vẹn bay đủ ba vòng, lại một lần nữa thở hồng hộc và dừng lại ở trước mặt đám người, bất lực nói:
"Cái trận pháp vớ vẩn này... mọi người nhìn đi, căn bản là không có trận nhãn nào cả."
[Ting ! đệ tử Minh Thế Nhân thành công giải trừ cấm chế thông đạo trong Quỷ Lâm Trận, thu hoạch được phần thưởng 10.000 điểm công đức.].
Ở nơi sâu xa trong Quỷ Lâm Trận, một luồng ánh sáng lan tràn ra bốn phía, tốc độ không nhanh, giống như một cục đá rơi vào hồ nước tĩnh lặng gây nên sóng nhỏ dập dờn.
Mọi người, bao gồm cả Minh Thế Nhân đều bị hấp dẫn.
Tiểu Diên Nhi vỗ tay nói: "Chúc mừng tứ sư huynh đạt được tán đồng của Thiên Khải Chi Trụ."
"Chúc mừng tứ tiên sinh."
"Tứ sư đệ, lần này đệ lập công rồi." Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung cùng lên tiếng.
Nhan Chân Lạc cười nói: "Tứ tiên sinh, xem ra ngươi có một mặt đáng quý hiếm thấy mà chính ngươi cũng không biết."
"Ta thật sự không biết mà." Minh Thế Nhân xòe hai tay ra, càng không có lời gì để phản bác.
Đám người chỉ cười không nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận