Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1691

Dương Liên Sinh điều động cánh tay cụt bay tới nắm giữ đám hồng tuyến đang trói chặt Tư Vô Nhai, thân người xoay chuyển, nghênh đón Giang Ái Kiếm.
Ầm! Đôi bên va chạm.
Giang Ái Kiếm trợn mắt nhìn Dương Liên Sinh dùng nửa thân hình cháy đen ngạnh kháng mình, toàn thân hắn văng ngược ra sau.
“Sư huynh!”
“Lưu Trầm!!” Tư Vô Nhai gào lên, trong mắt đều là tia máu.
Giang Ái Kiếm rơi xuống, toàn thân tê liệt mất đi tri giác.
Dương Liên Sinh nhìn hắn nói: “Có thể giao thủ với ta lâu như vậy, ngươi chết cũng nhắm mắt.”
Yết hầu Giang Ái Kiếm hộc ra một hơi, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Hắn nhìn thấy Hoàng Thời Tiết và Lương Châu Thành đang kinh hãi nhìn mình, nhìn thấy đám bảo kiếm “mỹ nhân” mà hắn yêu quý nằm rải rác đầy đất, nhìn thấy những gương mặt tươi cười chìm trong biển lửa, nhìn thấy bà nội hiền lành nằm trên giường mỉm cười nhìn hắn…
Hắn cố sức lắc đầu, ý thức thanh tỉnh, khẽ lầm bầm: “A… ta không sao.”
Không đau, mọi chuyện vẫn ổn. Hắn chống đỡ thân thể đứng lên.
Dương Liên Sinh trợn tròn mắt nhìn người trẻ tuổi trước mặt. Hắn từng gặp được nhiều địch nhân mạnh mẽ hơn mình, nhưng loại địch nhân có ý chí ngoan cường thế này thì là lần đầu tiên.
Rõ ràng là thực lực thua xa hắn, rõ ràng đã đánh trúng điểm yếu hại của đối phương… Vì sao?!
Dương Liên Sinh lui lại. Bản năng bảo hắn phải lui lại!
Hắn dùng cánh tay duy nhất còn lại bò trên mặt đất, muốn tiến lại chỗ cánh tay cụt, hắn muốn dồn toàn bộ lực lượng cuối cùng vào hồng tuyến!
Lúc này, Giang Ái Kiếm nhấc tay, gọi ra pháp thân. Một toà pháp thân Thiên Giới Bà Sa nhỏ yếu đến thảm thương xuất hiện, bao bọc thân thể tàn phế của hắn.
Hoàng Thời Tiết nhắm mắt lại. Lý Cẩm Y nghiêng đầu đi.
Thấy biểu tình trên mặt bọn họ khó coi, Giang Ái Kiếm cười nói: “Đừng coi thường ta chứ, mọi người nhìn đi, ta chẳng phải là người cười đến cuối cùng hay sao?”
“Sư huynh…” Lý Cẩm Y không biết nên nói gì nữa.
Giang Ái Kiếm ngẩng đầu cười: “Nhìn là được.”
Hắn vỗ một cái, hộp kiếm toả ra quang mang rực rỡ chưa từng thấy rồi lăng không xoay tròn, biến lớn thành kích cỡ một cỗ quan tài!
Toàn bộ bảo kiếm trong địa cung cùng với bảo kiếm do Giang Ái Kiếm thu thập suốt cả đời hắn ông ông rung động, bay lượn vòng trên không trung rồi chém về phía đám hồng tuyến.
Phanh phanh phanh…
Hồng tuyến vỡ nát, toàn bộ bảo kiếm đồng loạt rơi xuống.
“Ta đúng là ngốc thật mà.” Giang Ái Kiếm cười tự giễu một tiếng, nhìn Tư Vô Nhai đã được giải thoát khỏi đám hồng tuyến, “Phải xem ngươi đó.”
Hắn lảo đảo lùi lại, một ngụm tiên huyết lên đến cổ họng lại bị hắn cố nuốt vào. Hộp kiếm rơi xuống đất.
Dương Liên Sinh biết mình đã mất đi cơ hội, hắn nghiến răng nghiến lợi phẫn nộ và không cam lòng, dồn hết toàn bộ lực lượng vào cánh tay cụt rồi vung nó về phía Giang Ái Kiếm: “Chết đi!”
Vù.
Giang Ái Kiếm đã không còn dư lực, chỉ thản nhiên cười nhìn Dương Liên Sinh: “Ta rất thích dáng vẻ tức hổn hển này của ngươi mà lại không làm gì được ta…”
Ầm!
Cánh tay cụt đâm vào lồng ngực hắn, lục phủ ngũ tạng vỡ vụn.
Tư Vô Nhai lao vọt tới, đôi cánh xoè ra đánh Dương Liên Sinh bay ngược ra ngoài, va vào địa cung.
Tư Vô Nhai lại lướt tới, phanh phanh phanh… vô số đạo quyền cương hung hăng nện vào Dương Liên Sinh nằm trong hố đất, nện hắn thành một đống thịt vụn.
Tư Vô Nhai không biết mình đã đánh ra bao nhiêu quyền, rốt cuộc hắn cũng dừng lại, cấp tốc lao về phía Giang Ái Kiếm.
Hoàng Thời Tiết và Lý Cẩm Y đã kiệt sức, chỉ có thể bất lực nhìn Giang Ái Kiếm.
Tư Vô Nhai nâng hắn dậy tựa người vào góc tường, đẩy chưởng vận khí trị liệu cho hắn nhưng Giang Ái Kiếm vẫn hôn mê bất tỉnh.
Tư Vô Nhai cởi áo hắn ra xem, cánh tay cụt kia đã đánh nát nội phủ hắn, tạo thành một lỗ hổng lớn. Đầu óc Tư Vô Nhai trống rỗng.
“Giang Ái Kiếm!”
Tư Vô Nhai hô to, truyền hết toàn bộ nguyên khí trong cơ thể vào người Giang Ái Kiếm… Giang Ái Kiếm kêu lên một tiếng đau đớn, mở bừng mắt.
“Ui da !”
Tư Vô Nhai ngồi phịch xuống đất nhìn hắn. Giang Ái Kiếm cố xoay đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh, nhìn Lý Cẩm Y và Hoàng Thời Tiết.
Mọi người đều còn sống.
Đám “mỹ nhân” vẫn ổn.
Nơi này trở nên vô cùng yên tĩnh, bầu trời đêm đầy sao không ngừng loé sáng. Nếu tương lai cũng yên tĩnh tường hoà như bây giờ thì tốt biết bao?
Bốn người không hề nhúc nhích, đều duy trì trạng thái nghỉ ngơi.
Không biết qua bao lâu, Tư Vô Nhai mới mở miệng nói: “Không phải ngươi rất sợ chết sao?”
“Sợ chứ, lúc nào cũng sợ…” Giang Ái Kiếm thấp giọng đáp.
“Vậy vì sao ngươi còn muốn mạnh lên?” Tư Vô Nhai không hiểu được hắn.
“Hơn một ngàn người trong Cảnh Hoà cung chết trong biển lửa… kỳ thực, lẽ ra bọn hắn đã không chết…”
“Ngươi hối hận rồi?”
“Ta hối hận cái gì chứ…” Giang Ái Kiếm cười khẽ, “Nếu ta chịu can đảm hơn… thì có lẽ người chết sẽ là ta mà không phải là bọn hắn.”
Tư Vô Nhai ngồi bên cạnh hắn, lưng tựa vào tường, thở dài nói:
“Ở đây có thể nhìn thẳng lên thiên không. Có người nói, mỗi khi ai đó chết đi sẽ có một vì sao rơi xuống. Ngươi nhìn đi, sao trên trời loé sáng không ngừng, mệnh ngươi thật lớn.”
Giang Ái Kiếm không đáp.
Tư Vô Nhai lại nói: “Ngươi rất phiền đó có biết không? Sợ hãi rụt rè, chẳng giống nam nhân gì cả. Có một số việc đã trôi qua thì cứ để nó trôi qua, chung quy vẫn phải đối mặt.”
Giang Ái Kiếm vẫn không đáp lời.
Tư Vô Nhai dừng lại một lát rồi nhìn ra ngoài địa cung, cười nói: “Ta mang ngươi về hoàng cung, mang ngươi về gặp nãi nãi của ngươi. Thấy thế nào?”
“Đại nam nhân sao cứ lằng nhà lằng nhằng, chịu hay không thì cũng nói một tiếng nào!” Tư Vô Nhai khẽ vỗ lên tay Giang Ái Kiếm.
Yên lặng hai giây… bên tai Tư Vô Nhai truyền đến một giọng nói yếu ớt đến cực điểm: “Được.”
Sau đó cánh tay kia trượt xuống.
Sao trên trời vẫn không ngừng loé sáng.
Lý Cẩm Y không thể kiềm chế cảm xúc bi thương, nàng thấp giọng khóc nức nở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận